Chapter 940. Các ngươi đang trông đợi đúng không? (5)

552 12 1
                                    

Chapter 940. Các ngươi đang trông đợi đúng không? (5)
Hắc Long Vương đứng trên mũi thuyền hướng mắt nhìn ra Mai Hoa Đảo, hắn khẽ nhếch miệng.
"Tình hình thế nào rồi?"
"Đang rất thuận lợi ạ. Có vẻ bọn chúng sắp cạn kiệt sức lực rồi."
"Hưmmm."
Hắc Long Vương khì mũi tựa hồ đang rất phấn khích.
'Đế Vương Kiếm.'
Thỉnh thoảng hắn nghe thấy tiếng hét đầy phẫn nộ của Nam Cung Hoảng vang đến tận chỗ này. Và lần nào dỏng tai lắng nghe, Hắc Long Vương đều không nén nổi mà nở nụ cười mãn nguyện.
"Đúng là tên ngu xuẩn hết chỗ nói."
Không biết lão ta ngu xuẩn đến mức nào mà lại dám đối đầu với Thủy Lộ Trại trên dòng Trường Giang này chứ?
Hiện giờ bọn họ không còn là đối thủ của Thủy Lộ Trại nữa rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ là miếng mồi béo bở chuẩn bị dâng lên mâm thôi.
"Hắc Long Vương. Kẻ địch dường như đã kiệt sức, chúng ta có nên từ từ siết chặt vòng vây..."
"Nhảm nhí."

Hắc Long Vương phất tay.
"Bổn tọa đang câu cá mà."
Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười tươi rói.
"Khi câu cá lớn không được phô trương thanh thế. Nếu dùng quá sức thì dây câu sẽ đứt và dễ bỏ lỡ cá to. Lúc câu cá thứ quan trọng không phải là sức mạnh mà là sự kiên nhẫn."
Hắc Long Vương liếc nhìn Mai Hoa Đảo. Ánh mắt đó hệt như thợ săn đang chực chờ con mồi.
"Chỉ cần chờ một chút nữa là được. Dù cá có lớn đến mấy, một khi chúng đã cạn kiệt sức lực thì cũng phải ngoan ngoãn bị bổn tọa kéo lên thuyền thôi."
Hắn ta hất cằm về phía Mai Hoa Đảo.
"Tiếp tục tấn công! Khi nào bớt căng thẳng lại tiếp tục công kích chúng, cứ làm như đang thả mồi nhử câu cá vậy."
"Vâng!"
"Khư hahaha."
Đôi mắt Hắc Long Vương tràn đầy vẻ hân hoan.5 'Phải làm vậy nhãi ranh mới trưởng thành được chứ.'

Hắn công nhận Nam Cung Hoảng quả thật rất có thực lực. Thực lực và sự bá đạo thiên bẩm của ông ta khiến cả Hắc Long Vương cũng cảm thấy có chút uy áp.
Thế nhưng đây là giang hồ. Vốn đã không phải là nơi quyết định thành bại chỉ bằng sức mạnh.
Nam Cung Thế Gia hiện giờ đã tuyệt vọng như con cá bị mắc vào móc câu.
'Càng chống cự thì móc câu càng đâm sâu và mất sức hơn nữa thôi.'
Móc câu mang tên Trường Giang đã cắm sâu vào cổ họng Nam Cung Thế Gia. Hiện giờ họ chỉ có thể tự sức mình thoát ra.
Đói khát và mệt mỏi, sợ hãi và hy vọng mong manh.
Tất cả những thứ đó đang từng bước đẩy Nam Cung Thế Gia vào địa ngục.
'Dài thì hai ngày nữa thôi.'
Kéo dài thời gian quá cũng không hay. Theo tính toán của Hắc Long Vương, nếu duy trì khoảng hai ngày nữa, Thủy Lộ Trại có thể tự sức tiêu diệt Nam Cung Thế Gia mà không cần đến chi viện.
"Cứ liên tục tấn công cho bổn tọa!" "Vâng!"

Hắc Long Vương khúc khích cười.
"Nam Cung Hoảng... Bổn tọa sẽ đích thân lấy đầu nhà ngươi."
Hắc Long Vương nhìn Mai Hoa Đảo, đôi mắt hắn hằn lên tia lửa, tựa hồ như muốn nuốt chửng cả hòn đảo ấy vào bụng mới hả dạ.
Phía bên này, bóng tối đang bao trùm lấy đôi mắt Nam Cung Hoảng.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy cũng đủ hiểu ông ta đã phải khổ não đến mức nào.
"... Tệ thật nhỉ."
"Gia Chủ..."
Nam Cung Hoảng tự giễu khi nhìn thấy những chiếc thuyền đang bao vây đảo. Chỉ cần nhìn sẽ thấy. Người của Nam Cung Thế Gia đã ngồi phịch xuống đất vì kiệt sức.
"......."
Nhìn bọn họ, tiếng thở dài không ngừng phát ra từ miệng Nam Cung Hoảng.
Cuộc tấn công hầu như đã dừng lại.
Thế nhưng ông ta biết. Lý do chúng ngừng tấn công không phải vì không đủ sức. Bởi vì chúng rõ hơn ai hết tấn công từng đợt sẽ hiệu quả hơn dồn dập không ngừng nghỉ.

Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ