Chapter 1065. Làm như thế này đúng không? (5)

497 19 0
                                    

Chapter 1065. Làm như thế này đúng không? (5)
Suy nghĩ dần dần biến mất.
Không phải vì họ sợ hãi. Chỉ bởi vì khoảnh khắc đối diện với sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ cơ thể ấy khiến suy nghĩ trong đầu họ bỗng bay biến sạch.
Sát khí đó khiến họ cảm thấy tất cả những gì họ trải qua từ trước tới giờ hệt như một trò đùa. Tất cả đều nín thở trước sát khí đầy uy áp đó.
Ý Hình Sát Nhân (意形殺人).
Đó chính là khoảnh khắc họ bỗng hiểu ra, tại sao người ta lại có thể dùng ý chí giết chết người khác.

Ánh mắt của Thiên Sát lạnh lẽo lướt qua tất cả bọn họ, khiến họ chợt nhớ tới cơn gió lạnh tới cắt da cắt thịt của Bắc Hải.
Cảm tưởng như một thanh kiếm vô cùng sắc bén của một kẻ chứa đầy ác ý đang kề vào cổ họ. Uy áp mạnh mẽ tới mức tưởng chừng như họ chỉ cần nhấc một ngón tay lên cũng đủ để lưỡi kiếm ấy lấy đầu họ rồi. Đúng lúc đó, giọng nói của Thiên Sát vang lên bên tai những người đang không biết phải làm gì.
"Hoa Sơn........ Phải. Đúng là Hoa Sơn rồi. Không ngờ các ngươi vẫn còn sống tốt như vậy."
Chỉ với phản ứng đó của hắn thôi cũng đủ để tất cả mọi người có mặt ở đây nhận ra, gã Giáo Chủ mới xuất hiện này ôm một mối thù khủng khiếp thế nào với Hoa Sơn.

Và kết quả của sự oán giận ấy là gì...... thì ai cũng có thể đoán được ra.
Bởi vì Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu đã dồn toàn bộ sức lực đánh với Đoạn Tự Cường, nên hiển nhiên họ sẽ không thể đối đầu lại với gã Giáo Chủ mới đến này nữa. Và một khi hai người họ đã không còn khả năng chiến đấu, thì hiển nhiên, chẳng có ai ở đây có thể làm được điều đó.
Họ chỉ còn một con đường sống duy nhất. Đào tẩu (逃走).
So với việc cố chấp đối đầu với kẻ thù mà họ chẳng có cơ hội giành chiến thắng, thì việc quay đầu bỏ chạy vẫn tốt hơn. Chẳng phải Hoa Sơn vẫn luôn luôn nhấn mạnh điều đó với các đệ tử của mình hay sao?
Tuy nhiên........
'Chúng ta có thể làm được điều đó không?'

Liệu họ có thể chạy trốn trước mặt tên Giáo Chủ đó không?
Nếu đến cả việc nghĩ họ còn chẳng thể nghĩ, vậy thì làm sao họ có thể thử làm một điều gì đó kia chứ. Tất cả những gì họ có thể làm lúc này chỉ là cố gắng đứng vững không để mình ngã khuỵu ngay tại chỗ mà thôi. Làm sao họ có thể chạy thoát khỏi một kẻ như vậy chứ?
Đúng lúc ấy.
Có ai đó đã bắt đầu di chuyển trước luồng sát khí áp đảo khủng khiếp đó. Một người nào không phải Thanh Minh, Bạch Thiên, hay Trường Nhất Tiếu.
Cộp. Cộp.
Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng đổ dồn theo bóng lưng của nam nhân đang bước đi.

Tấm lưng không quá to lớn.
Một ống tay áo trống rỗng gượng gạo tung bay.
"Sư, sư thúc........."
Bạch Thiên phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Bởi người đang chuyển động chính là sư thúc Vân Kiếm của hắn.
Bạch Thiên vô thức nuốt khan.
'Vân Kiếm sư thúc!'

Sao ông ấy có thể làm được? Làm sao ông ấy có thể bước đi trước luồng sát khí tàn bạo khủng khiếp khiến người khác còn chẳng thể giữ nổi bình tĩnh kia chứ?
Bạch Thiên kinh ngạc nhìn Vân Kiếm.
Vân Kiếm chầm chậm bước những bước cuối cùng, đứng đối diện với Thiên Sát. Cơ thể hắn run rẩy một hồi như thể thật khó để hắn có thể đứng thẳng người, rồi khó khăn cất lời.
"Đại........ Hoa Sơn Phái."
Những người ở phía sau không thể nhìn thấy biểu cảm của Vân Kiếm lúc này. Tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ có bờ vai run run và giọng nói run rẩy của hắn. Một bộ dạng chẳng hiên ngang chút nào.
Nhưng có ai dám coi thường tấm lưng ấy không? Hình ảnh Vân Kiếm một mình đối mặt với Thiên Sát trông còn vĩ đại

Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ