Chapter 1062. Làm như thế này đúng không? (2)

610 31 11
                                    

Chapter 1062. Làm như thế này đúng không? (2)
Rầmmmmmmm!
Bầu trời sụp đổ. Kiếm khí vần vũ tứ phương cùng ma khí không ngừng tuôn trào như thể muốn đưa cả địa ngục lên trần gian.
Đó vừa là lời tuyên bố của sự diệt vong, cũng vừa là hiện thân của sự kết thúc. Thanh kiếm nhuộm màu hoàng hôn không ngừng di chuyển trong sự diệt vong bao trùm đó. Nhanh như thiểm điện, cũng lại hệt như huyễn tưởng. Tựa như thanh kiếm ấy đang họa lại thời điểm nào đó trong quá khứ.
Kiếm cũng là kiếm. Nó chỉ là một lưỡi chém sắc lạnh được làm từ kim loại.
Thế nhưng, đối với một kiếm tu, thì kiếm không chỉ là một lưỡi chém vô tri vô giác. Bởi lưỡi kiếm còn chứa đựng toàn bộ tâm ý của người sử dụng thanh kiếm ấy.

Có lẽ đó chính là sự thiêng liêng. Hoặc cũng có thể là cảm giác tự tin.
Và có lẽ........ thứ lưu lại trên mũi kiếm, mà không, là phi đao mới đúng........
'Nổi lên.'
Chân khí nổi lên từ bàn chân, kéo lên tới đầu ngón tay, tụ lại nơi thanh kiếm.
Hệt như kiếm và nhục thể của hắn đã hòa thành một. Cảm giác sắc bén tới mức vô lý. Mang lại một cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Thanh kiếm chứa đựng tất cả những điều ấy vẫn không ngừng tiến lên phía trước.
'Chỉ một lần!'
Sát khí khủng khiếp tỏa ra từ hai mắt Thanh Minh. Hắn vẫn có thể xoay kiếm thêm một lần nữa. Cho dù có chém vào giữa hư không, thì hắn vẫn có thể xoay kiếm, và chém thêm một lần nữa.
Chỉ đáng tiếc, phi đao (飛刀) này là Nhất Kích Tất Sát.
Ngay sau khi rời khỏi đầu ngón tay của hắn, phi đao sẽ kết thúc. Cơ hội sẽ không tới lần thứ hai. Kiếm của Thanh Minh vẽ ra một đường thẳng trước áp lực bủa vây tới mức không thể diễn tả bằng lời. Thời gian như ngưng đọng, ngoại trừ thanh kiếm vẫn đang bay trong không trung kia.

Đường thẳng là thứ nối các điểm lại với nhau. Nó nối tất cả các điểm vốn không thể chạm tới nhau lại thành một đường thẳng.
Và kiếm của Thanh Minh đang nối liền từ quá khứ tới hiện tại.
Những đoạn thời gian đứt rời. Thanh Minh bỗng cảm thấy cổ mình nóng rát giữa không gian ngưng đọng, và trong không gian ấy, kiếm của hắn vẫn đang gào thét lao đi với một tốc độ khủng khiếp.
'Vẫn chưa đủ!'
Không phải thế này.
'Không phải là mức độ này!'

Trong trí nhớ của hắn, phi đao của Đường Bảo không phải là một nhất kích chung chung như thế này. Mà đó là phi đao như muốn trút hết cả linh hồn chỉ trong một lần xuất kích. Phi đao của Đường Bảo giống như một ngôi sao băng giữa trời khuya, tuy biến mất trong nháy mắt, nhưng lại rực rỡ hơn bất cứ thứ gì.
Chính vì vậy nên hắn phải nhanh hơn nữa. Phải chính xác hơn nữa, và phải mạnh hơn nữa! Hơn nữa! Hơn nữa!!
Đúng lúc ấy, một giọng nói hệt như ảo giác thoáng qua bên tai Thanh Minh.
● Huynh lúc nào cũng quá gấp gáp.
Trước đây, đã có một lúc nào đó Đường Bảo nửa đùa nửa thật nói với hắn.
● Huynh muốn chiêu thức của mình ẩn chứa vô số điều. Nhưng nếu làm vậy, thì nó chỉ khiến thanh kiếm của huynh

trở nên nặng nề hơn mà thôi. Giống như hai vai của huynh vậy. Liệu huynh có thể thoải mái vung kiếm với một đôi vai bị đè nén không?
Cảm giác như Đường Bảo đang thì thầm bên tai Thanh Minh.
● Nếu huynh muốn phóng phi đao đúng cách, điều huynh cần làm không phải là nhồi nhét quá nhiều thứ vào trong nó, mà phải làm cho nó trống rỗng. Huynh phải làm cho mũi phi đao nhẹ đi. Càng muốn nhồi nhét nhiều thứ thì nó sẽ càng nặng nề. Chẳng phải đó chính là đạo mà đạo gia suốt ngày rao giảng sao? Hừm, mặc dù chẳng biết tên đạo sĩ đầu trâu như huynh có hiểu được không..........
Giọng nói hòa lẫn tiếng cười xưa cũ ấy khiến tai hắn ngứa ngáy. Hệt như quá khứ đang xảy ra ngay tại hiện tại.
● Nếu một lúc nào đó huynh có thể làm được........

Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ