Chapter 1098. Hoa Sơn hóa toàn bộ Trung Nguyên ư? (3)
Cộc. Cộc. Cộc. Cộc.
Tiếng gõ mõ đều đều cùng tiếng tụng kinh không ngừng vang lên trong căn phòng nhỏ.
Mỗi khi tiếng gõ mõ vang lên, ngọn đèn thắp sáng cả căn phòng lại rung nhẹ.
Một cảnh tượng vô cùng linh thiêng. Sự nghiêm túc, bình yên, và cả sự tao nhã của Phật Gia đều hiện rõ trên gương mặt lão tăng đang tụng kinh.
Cộc. Cộc. Cộc.Bỗng dưng, tiếng gõ mõ đều đặn bỗng rung chuyển. Khiến ánh lửa hiền hòa cũng run rẩy theo.
Tiếng tụng kinh đứt đoạn. Lão tăng mở mắt rồi khẽ nhìn xuống cái mõ trong tay mình.
'Ta đã gõ mõ cả đời.'
Đã hơn bảy mươi năm kể từ lần đầu lão cầm lấy cái mõ này. Vậy nên bây giờ, cho dù có bịt tai che mắt, lão vẫn có thể gõ mà không lệch nhịp nào.
Ấy vậy mà ngay lúc này, chiếc mõ trong tay lão lại không thể phát ra tiếng.'Sự phản ánh của tâm trí.........'
Lão tăng thâm trầm nhìn xuống cái mõ, rồi chầm chậm đặt nó xuống. Cho dù đó có là điều cơ thể lão đã khắc sâu ghi nhớ tới mấy đi chăng nữa, nhưng một khi tâm trí dao động, thì tất cả cũng đều trở nên vô ích.
Suy cho cùng, tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào tâm trí, vào sự mách bảo của trái tim.
Pháp Chỉnh biết điều đó quá rõ. Bởi vì đó là lời chỉ dạy của Phật mà lão phải mất cả đời để minh ngộ.
Nhưng.........
'Tất cả mọi thứ đều có trong kinh Phật.'Các bậc tiền nhân đã chỉ cho hậu bối biết con đường ấy. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng đạt được tới Phật Pháp là bởi, biết rõ tất cả không đồng nghĩa với việc họ có thể làm được.
"..........A Di Đà Phật."
Pháp Chỉnh khẽ niệm Phật.
Lão phải tu dưỡng thêm bao lâu nữa mới có thể trở thành Đức Phật chân chính đây? Liệu lão có quá gian xảo khi mang trên mình mặt nạ che đi tham vọng và tội lỗi, nhưng lại muốn đạt tới cảnh giới đó không?
"...........Ta lại bị ám ảnh."
Đúng là một chuyện nực cười.Ám ảnh là nguồn gốc của sự phiền muộn. Muốn thực sự đạt được Phật Pháp, lão phải xóa bỏ mọi sự ám ảnh. Thế nhưng, xét theo một khía cạnh khác, thì chẳng phải việc ham muốn đạt tới cảnh giới trở thành Đức Phật cũng là một loại ám ảnh sao?
Con đường Phật Gia phải đi là con đường mà người muốn đi lại không thể đi, người muốn buông bỏ lại đạt được, vậy thì phải làm sao để họ có thể đi trên con đường đó đây?
'Thật vô ích.'
Pháp Chỉnh khẽ lắc đầu.
Lão biết. Lão không thể trở thành Đức Phật.'Thay vì một mình trở thành Đức Phật, ta sẽ biến cả thế gian này trở thành Đức Phật. Cho dù cơ thể này có phải xuống địa ngục.'
Và để làm được điều đó, tất cả mọi người trên thế gian này phải hiểu được sự cao quý của Phật Pháp. Họ phải nhận ra rằng chỉ những người tiếp nhận Phật Pháp và tu hành thì mới có thể thực sự thoát ra được khỏi bể khổ ( 苦).
Đáng tiếc, những kẻ khốn khổ ngoài kia lại chẳng thèm quan tâm tới lời Phật dạy. Chính vì vậy, Đức Phật cần phải thể hiện sự uy nghiêm, thay vì dạy dỗ họ để có thể đưa họ tới tịnh thổ (淨土).
Sự uy nghiêm rực rỡ tới mức không ai có thể rời mắt khỏi nó. Uy nghiêm tới mức khiến bản thân lão cũng muốn bước đi trên con đường đó.
Sự uy nghiêm đó lớn tới mức cái tên Thiếu Lâm quá nhỏ để có thể so sánh với nó. Và tất cả những gì lão có thể làm chính là thuyết giảng về lời răn dạy của Đức Phật đối
![](https://img.wattpad.com/cover/364462506-288-k279454.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)
ActionĐệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái, Mai Hoa Kiếm Tôn - Chong Myung, người đã liều mình cùng chết với Thiên Ma, kết thúc một thời đại đen tối của võ lâm trung nguyên. Chuyển sinh sau 100 năm với một thân xác nhỏ bé, Chong Myung nhận ra rằng Hoa Sơ...