Chapter 1057. Hắn sẽ không bao giờ quan tâm tới tiếng gọi của ngươi. (2)
Khoảng cách gần đến nỗi có thể chạm vào nhau. Quả không ngoa khi nói rằng đây chính là ranh giới giữa sự sống và cái chết đối với một võ giả.
Thế nhưng dù đang đối mặt với kẻ thù, Đoạn Tự Cường vẫn chỉ hướng mắt về đôi vai mình. Hắn đã nhìn thấy rõ, dưới lớp áo bị rách toạc là vết thương hé miệng đang không ngừng chảy máu.
Mỗi khi mạch đập, cơn đau khủng khiếp lại lan ra xung quanh vết thương.
Thế nhưng thứ làm hắn kích động mạnh hơn cả nỗi đau thấu xương chính là vai hắn đã bị chém gọn một đường.
Khi bị kiếm cứa vào, da thịt rách ra là việc quá đỗi hiển nhiên. Nhưng chuyện đó không hề bình thường đối với Đoạn Tự Cường hắn.
'Sao lại dễ dàng vậy chứ.?'Vết thương này mang hàm ý rất lớn. Điều này chứng tỏ rằng cơ thể vốn cứng hơn Hàn Thiết, dẻo hơn Thiên Tằm Ty (天蠶 絲) cũng chỉ là một nhục thể tầm thường trước lưỡi kiếm của kẻ đó.
Phần vai bị rách nhanh chóng khép miệng. Vết thương hở cả một mảng thịt liền tức khắc dính chặt lại với nhau, không còn thấy thương tích nữa. Sự hồi phục thần tốc này quả nhiên vô cùng khó tin và bất thường.
Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng đó liền lẩm bẩm.
"Là Thi Lâu Ma Công (詩髏魔功) ư?"
Dù giọng hắn rất nhỏ, nhưng khi Đoạn Tự Cường nghe thấy, hắn ta thoáng giật mình. Hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
"Làm sao ngươi biết được.....?"
"Cơ thể dù bị thương vẫn không chết, đúng là quá hời rồi...."
Thanh Minh nghiến răng.
"Nhưng ngươi có biết tên khốn trước đây từng luyện thứ ma công đó đã chết như thế nào không?"
Trước khi Đoạn Tự Cường kịp trả lời, kiếm của Thanh Minh đã xoẹt qua không trung.Vùuu!
Xích kiếm khí đỏ rực tức khắc lao tới cổ Đoạn Tự Cường thay cho lời đáp trả.
Keng!
Đoạn Tự Cường đưa tay chặn lấy kiếm khí, cùng lúc, Thanh Minh cũng thần tốc mà xông tới. Khoảnh khắc đối mặt với nụ cười quỷ dị trên gương mặt Thanh Minh, một cỗ hàn khí chạy dọc trên sống lưng Đoạn Tự Cường.
Xoẹtttt!
Kiếm kích xé toạc không trung phóng tới. Thế nhưng Đoạn Tự Cường đã từng nếm qua chiêu này, vậy nên hắn không chút sơ sót mà vận ma khí. Đây rõ ràng một chiêu thức có thể làm phân tán sức mạnh từ kiếm thức được thi triển!
Thế nhưng, lúc đó thanh kiếm của Thanh Minh lần nữa tăng tốc trong khoảnh khắc rồi giáng tiếp một đòn vào Đoạn Tự Cường.
Rầmmmm!
Đoạn Tự Cường đang phải tập trung vào sự biến hóa của thanh kiếm, đột nhiên đầu gối truyền đến một cơn run rẩy.
Cứ liên tục như thế!
Rầm! Rầm! Rầm!Kiếm kích tựa như một chiếc búa khổng lồ cứ liên tục giáng xuống luồng ma khí của hắn.
"Khực!"
Cuối cùng, Đoạn Tự Cường cũng phải bật ra tiếng rên rỉ. Mỗi khi ma khí va chạm với thanh kiếm ấy, một luồng khí lực kỳ lạ truyền vào bàn tay hắn. Cơn đau bộc phát từ những lần va chạm tựa một gáo nước lạnh như băng tảng dội thẳng vào trong cơ thể.
'Ma khí.... bị phá vỡ ư?'
Rốt cuộc công pháp của tên kia là thứ gì mà có thể phá vỡ ma công đến mức này cơ chứ?
Ầm!
Tâm trí rối bời ảnh hưởng đến chuyển động của cơ thể. Tư thế của Đoạn Tự Cường càng lúc càng mất thăng bằng bởi đòn tấn công của Thanh Minh. Cùng lúc đó, Thanh Minh liên tục giẫm mạnh xuống đất bám theo Đoạn Tự Cường đang bị đẩy lùi về sau.
"Ngươi cũng đáng gờm đấy!"
Ma khí bất ngờ vọt lên bao lấy Thanh Minh. Bởi vì không thể lường được chiêu thức của đối phương nên Đoạn Tự Cường muốn cố dồn hết sức kìm nén sức mạnh đó.
![](https://img.wattpad.com/cover/364462506-288-k279454.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)
AcciónĐệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái, Mai Hoa Kiếm Tôn - Chong Myung, người đã liều mình cùng chết với Thiên Ma, kết thúc một thời đại đen tối của võ lâm trung nguyên. Chuyển sinh sau 100 năm với một thân xác nhỏ bé, Chong Myung nhận ra rằng Hoa Sơ...