17. Anh Thanh lườm Chinh!

1.4K 179 58
                                    

"Thế cái lúc mày với anh A Nòi, ông Hải nổi tiếng chắc tao không nhức đầu." Tiến Dụng liếc mắt, "Ba người các ông hợp lại còn phiền gấp mười thằng Dương."

Quang Hải nhún vai, "Dù sao cũng đã giải quyết xong rồi, than vãn gì nữa?"

"Tại sao bố nó không bị ảnh hưởng gì mà chúng ta nhận đủ vậy?" Đức Chinh vẫn tiếp tục càu nhàu.

"Vậy cũng hỏi, vì mày nổi tiếng hơn bố nó." Tiến Dụng vẫn tiếp tục châm chích.

Công Phượng gõ bàn, "Cẩn thận cái thái độ."

Đức Chinh le lưỡi cười, lại chồm sang, "Anh Phượng ăn quả nho không này?"

Văn Thanh ngồi cạnh gạt ngang, "Linh tinh quen thói."

"Anh Thanh lại ghen ạ? Chỉ một quả nho thôi mà." Đức Chinh trêu chọc.

Văn Thanh liếc xéo Đức Chinh không đáp, Đức Chinh lại nói, "Phượnggg, anh Thanh lườm Chinh kìaaaa."

Văn Thanh cười, "Sao anh dám lườm mày, anh bóp chết mày thôi!"

Nói rồi Văn Thanh vươn tay ra nhưng Đức Chinh nhanh chân tháo chạy, còn cười phớ lớ gợn đòn.

Công Phượng lên tiếng, "Tập trung!"

Văn Thanh ngồi yên nhưng ánh nhìn gửi Đức Chinh như dao sắc, Đức Chinh chẳng sợ còn nháy mắt với anh thẩm phán.

Tiến Dũng ngả người dựa vào ghế, "Dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết, cảm thấy cuộc sống lại tươi đẹp rồi."

Duy Mạnh nhếch mày, "Bọn tôi đã thu xếp xong rồi, họ không làm phiền các cậu nữa đâu."

Đức Chinh nhăn mặt, "Cái bọn người đó cứ gọi điện suốt chẳng lúc nào ngơi, mệt lắm luôn ấy."

"Thật, muốn cầm máy gọi cho người khác cũng chẳng yên." Tiến Dũng đồng tình nói.

"Các ông điêu nó vừa, bình thường dùng đến hai máy, nay lại than không có điện thoại gọi." Quang Hải xì một tiếng, "Mà điêu có đôi có cặp vậy ai chơi lại các ông."

Đức Chinh gõ mặt bàn đáp, "Vậy người tung kẻ hứng như nhà ông thì tính là gì hả?"

"Thôi thôi, trẻ con nó vừa. Các ông để mấy đứa nhóc nó thấy cảnh này thì có mà bị cười cho thối mũi." Văn Hậu đứng ra can ngăn.

Xuân Mạnh sờ mũi lẩm bẩm, "Bọn nó còn thấy nhiều thứ trẻ trâu hơn rồi."

Văn Thanh nghiêng đầu qua hỏi, "Mày bảo gì cơ?"

"Không có gì." Xuân Mạnh lắc đầu đẩy sang chuyện khác, "Bọn trẻ con mới ngày nào bé xiu xíu bây giờ đã muốn đi học đại học cả rồi."

Ngọc Tuấn khuấy ly cà phê, tiếng đá va vào thành ly nghe lạch cạch, anh chủ giờ thành ông tổng giám đốc của chuỗi cửa hàng tạp hoá tổng hợp, than thở, "Mới đó mà dờ tụi nó cũng lớn hớt gòi."

Đình Trọng gật đầu đồng tình, "Kiệt nhà em năm nay cũng tốt nghiệp quân sự rồi."

"Nghe bảo anh Đại đang làm giấy tờ cho Thành Nam du học hả Chung?" Thái Quý thăm hỏi.

Thành Chung gật đầu, "Ừ, anh Đại muốn nó đi du học để nó bỏ tính quấy phá, ở đây chơi với mấy đứa cá biệt, anh Đại lo nó hỏng."

"Gấu nhà tôi bảo Nam nó không chịu đi chơi cùng hội với bọn bé Gấu, mấy đứa nó muốn giúp cũng chẳng giúp được." Trọng Đại cau mày nói.

"Thằng Bảo về nhà cũng nói với tôi như thế. Càng lớn Thành Nam càng xa mấy anh em cùng lớn lên bên nhau." Quang Hải cũng góp lời.

Công Phượng lắc đầu không tán thành, "Ở đây hai đứa mày còn không quản được nó, thả nó ra nước ngoài thì sao mà biết được nó làm gì?"

Thành Chung gãi đầu, "Anh Đại bảo cho nó đi thử một năm, nếu ổn thì tiếp tục, còn không thì bắt về, sử dụng phương án khác vậy."

Mọi người lặng lẽ thở dài, trong tất cả mười hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, chỉ có Thành Nam là đi chệch hướng. Từ cuối năm cấp hai đã tụ tập đánh nhau. Lúc đấy Hoàng Thiên, Quang Bảo, Quang Đăng và Bảo Uyên đều học cùng với Thành Nam, mấy nhóc có khuyên nhưng Thành Nam vẫn chứng nào tật nấy.

Cho đến khi lên lớp 10, Thành Nam còn cúp học đi chơi với bạn, dù thành tích không tồi nhưng hạnh kiểm đang đứng trước nguy cơ tụt lùi nghiêm trọng.

Thành Chung rầu rĩ mà không biết phải làm thế nào. Văn Đại nghe lời khuyên của người lớn quyết định cho con trai xuất ngoại để cải thiện tình hình. Biết đâu được khi sang đất khách quê người, thằng bé sẽ thay đổi.

Gác lại chuyện của Thành Nam, câu chuyện lại vòng về Đức Anh. Cựu thủ môn Tiến Dũng hỏi Đức Huy, "Đức Anh thế nào rồi anh?"

"Vẫn thế, lúc nào cũng cười bảo không sao, tao với thằng Trường lo chết đi được mà không dám hỏi thẳng thằng bé."

Xuân Mạnh phẩy tay, "Ôi dào anh khéo lo, em trông thằng bé vẫn bình thường. Có khi các anh đang nhìn sự việc theo hướng tiêu cực mà Đức Anh nó lại không thế. Với cả có thằng Kiệt đấy thôi, anh em bọn nó tự có thể lo cho nhau mà."

Xuân Trường gật gù, "Hi vọng bọn tao chỉ là đang lo hão."

"Ôi giồi ôi các bố đột nhiên nói chuyện làm không khí nặng nề hẳn đi." Văn Toàn la lên, "Nói gì vui vui xem nào... ví dụ như bé Ân nhà tôi chuẩn bị mở tiệm bánh ngọt đây này."

"Đúng rồi, các anh cứ nghĩ toàn những chuyện tiêu cực, làm em cũng lo lắng theo." Văn Hậu vén vén tóc mái, "Tóc dài rồi mà chả có thời gian đi cắt gì cả này."

"Thằng Toàn nó đang khoe con gái, mày không khen lại được một câu ở đấy mà tóc với chả tai." Công Phượng hất mặt. "Tí ra kia tao lấy kéo cắt cho, đảm bảo độc-lạ-điên."

Love Someone [End]Where stories live. Discover now