"Lâu lắm mới thấy mấy đứa đông đủ, hôm nay là ngày đẹp giời gì đây?" Văn Toàn nhìn một bàn cười trêu, "Yo, có cả Bảo, dạo này khoẻ chứ?"
"Cháu vẫn khoẻ." Quang Bảo đáp, "Bác Duy và bác vẫn khoẻ chứ ạ?"
"Ôi dào, thì vẫn thế thôi, già rồi, không bằng được bọn thanh niên mấy đứa, giàu nhiệt huyết, lắm trò hay." Văn Toàn cười đến là thiếu đánh, "Nghe bố cháu bảo là cháu định chuyển ra khu trung tâm ở hả?"
"Vâng, cháu cũng định thế, bác Chinh có cái nhà ở đấy, cháu hỏi rồi, chỉ đang chờ ngày dọn vào ở thôi." Quang Bảo vừa dứt lời, Quang Đăng ở đối diện ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Thế thì tốt, tiết kiệm được khối tiền thuê nhà." Văn Toàn chép miệng, "Thời buổi kinh tế khó khăn, giảm được bao nhiêu chi phí thì giảm, người lớn chúng ta kiếm tiền cũng cực khổ lắm."
Hồng Ân không nhịn được phì cười, cô đứng dậy, ấn ông bố ngồi xuống chỗ của mình, dùng hai tay bóp vai cho bố Văn Toàn, "Vâng, con biết bố khổ cực mà, bố yên tâm, không phải lo, chúng con không phung phí tiền mồ hôi nước mắt của các bố đâu ạ."
Văn Toàn cười không thấy mắt, "Con gái cưng thì bố yên tâm trăm phần trăm, không cần lo lắng."
Cái phân đoạn bố con tình thâm làm mấy đứa nhóc có mặt nổi hết cả da gà da vịt nhưng cố gắng nhịn xuống không đứng dậy bỏ ra ngoài, dù sao phép tắc cũng không cho phép làm như thế.
"À, mấy đứa có nghe gì về chú Chung không?" Văn Toàn chợt nhớ tin tức hành lang gần đây, thử hỏi mấy đứa nhóc xem có ai biết cụ thể hay không.
Xuân Khánh là người đầu tiên lắc đầu, "Không ạ, chú Chung có chuyện gì sao chú?"
"Chú không biết nên mới hỏi mấy đứa nè." Văn Toàn nhún vai.
"Lâu lắm rồi cháu không gặp chú Chung." Bảo Uyên cũng không hay biết gì.
"Bố cháu bảo là chú Chung mất tích rồi." Ngọc Lam nói, "Chú Đại đang đi tìm chú Chung ở khắp nơi.
"Mất tích á?" Văn Toàn trợn mắt, "Sao lại mất tích? Bị bắt cóc à?"
"Bắt cóc..." Đức Anh lẩm bẩm.
Trần Kiệt nhanh chóng gạt ngang, "Bắt cóc cái gì mà bắt cóc, chú Chung lớn vậy rồi ai bắt nổi chú ý." Anh nắm chặt tay Đức Anh, dùng hành động trấn an cậu.
"Ờ, cũng phải." Văn Toàn gật gù, "Thằng béo đấy thì ai thèm bắt. Chắc bỏ nhà đi bụi thôi."
"Nhưng vì sao đang yên đang lành lại không thấy bác Chung ạ?" Thái An tò mò hỏi.
"Thế mới nói, ăn cho béo mập thây ra rồi bày trò rửng mỡ chứ sao." Văn Toàn tặc lưỡi, "Mấy đứa có gặp chú Chung thì nhắn với nó là gia đình cần tìm gặp gấp, đừng chơi trò trốn tìm nữa nhá."
YOU ARE READING
Love Someone [End]
Fiksi PenggemarWhen you love someone, you open up your heart If you love someone, you'll afraid to lose them...