Minh Vương bực mình, đưa tay véo eo anh một cái, "Anh rảnh quá ha, đứng đây mà nói linh ta linh tinh!"
"Áu áu... đau... đau..." Văn Lợi không phòng bị nhảy dựng lên, xuýt xoa chỗ vừa bị véo, "Em đánh chồng trước mặt bàn dân thiên hạ! Em hết thương anh rồi!"
Mặt Minh Vương đen thui.
"Nhưng anh vẫn thương em nhất." Văn Lợi cười híp mắt nịnh nọt.
"Mất hết thể diện với anh." Minh Vương nhìn cô nhân viên đứng cạnh, "Còn con nữa, dám bán cả chú luôn cơ đấy!"
"Con giỡn thôi mà." Bạn nhân viên le lưỡi, "Vừa nãy con thấy hai người đeo nhẫn đôi cũng đoán được rồi. Tại chú cứ giỡn dai nên con mới giỡn theo thôi."
Minh Vương bực mình lại trừng Văn Lợi, "Lớn mà không làm gương cho tụi nhỏ."
Văn Lợi vẫn cười, nháy mắt với bạn nhân viên để bạn gái đi. Anh lắc lắc hộp bánh của Hồng Ân khoe khoang nhằm đổi đề tài, "Tèng teng! Bánh mới ra lò do chính tay cháu gái làm cho bác đấy."
Minh Vương hừ mũi, cầm lấy cái bánh, xoay người vẫy tay với hai bạn nhân trong quầy, sau đó nắm tay Văn Lợi kéo ra ngoài.
"Anh đến lâu rồi hả? Còn ghé sang chỗ Ân nữa."
"Anh tranh thủ đi sớm sợ bị kẹt xe, ai ngờ lại sớm quá." Văn Lợi ngáp dài, "Anh đến chỗ Toàn nói chuyện một chút, gặp Ân thì còn bé nó đưa cho anh."
Minh Vương nhìn vào hộp bánh, là mấy cái muffin trái cây.
"Anh ăn không?" Vừa nói vừa định mở hộp ra.
Văn Lợi đoạt lại cái hộp, "Cholesterol của em hơi cao, chỉ cho ăn một cái."
"Hai được không?" Minh Vương dùng ánh mắt xin xỏ hỏi.
"Nửa cái."
"Một cái thì một cái!" Minh Vương bĩu môi, dạo gần đây muốn ăn gì cũng không thể theo ý mình nữa rồi.
Văn Lợi vừa lòng, lấy ra một cái muffin đưa cho cậu, nhận lại là cái trợn mắt đến từ Minh Vương.
"Anh không thoả hiệp đâu, em hiểu anh mà."
Minh Vương sụp vai, nâng niu cái bánh. Cholesterol chết tiệt!
"Chuyện sinh nhật Dương, em quyết định mua cái gì rồi?" Văn Lợi nắm tay Minh Vương dẫn qua đường, anh vừa ngó nghiêng để ý xe qua lại vừa hỏi.
"Em định mua nhà cho con." Minh Vương nhấm nháp cái bánh, trả lời anh.
"Ở đây à?"
Minh Vương bận nhai bánh, mà Văn Lợi đi phía trước cũng không thể thấy cậu gật đầu nên Minh Vương đành ừ hử để anh biết là anh đoán đúng rồi.
Văn Lợi đã thuận lợi dẫn Minh Vương qua đường, quay đầu lại nhìn ông giám đốc mà hình tượng bây giờ không khác gì đứa nhỏ được quà, bật cười nói, "Cũng được, em thích thì mua."
YOU ARE READING
Love Someone [End]
FanfictionWhen you love someone, you open up your heart If you love someone, you'll afraid to lose them...