Trần Kiệt, Hoàng Thiên và Hạ Dương bước vào cửa hàng Ngọc Tuấn, nhân viên niềm nở chào hỏi ba người.
Gần đây cửa hàng lại thay một loạt nhân vân mới, đều là sinh viên, thấy ba anh đẹp trai đi vào mắt ai cũng sáng. Ở đây, Trần Kiệt là người quen mặt nhất, mọi người đều thầm nói với nhau đó là người yêu Đức Anh.
"Hai anh kia chẳng lẽ cũng là một đôi?" Hai bạn nhân viên đứng ở góc khuất thì thầm với nhau.
"Chắc vậy rồi. Mà mày có thấy anh đứng giữa có má lúm đồng tiền nhìn quen mặt không?"
"Mày nói tao mới để ý... nhìn giống anh đóng quảng cáo bột giặt hôm qua tao coi."
"Khụ!"
Hai bạn nhìn lại thấy anh cửa hàng trưởng đứng phía sau, "Làm việc thì chậm mà tia trai thì nhanh."
Hai bạn nữ cười hì hì đi ra chỗ khác.
Anh cửa hàng trưởng tiến đến gặp ba người, "Mới đến à?"
"Vâng, bố em có ở đây không ạ?" Hạ Dương lịch sự hỏi.
Anh cửa hàng trưởng nhìn Hạ Dương như sinh vật lạ, "Hôm nay là thứ mấy?"
"Hôm nay chắc chắn... không phải là thứ hai." Hạ Dương hóm hỉnh đáp.
"Hôm nay là thứ bảy! Cậu có thấy nhân viên văn phòng nào đi làm thứ bảy không?" Anh cửa hàng trưởng đẩy mắt kính ngước mặt nhìn Hạ Dương.
"Á?!" Hạ Dương như chợt nhận ra, "Thế bố em ở đâu?"
"Theo lí thuyết thì bố anh có lẽ đang ở nhà." Hoàng Thiên chen vào.
Hạ Dương đập tay, "Ờ ha!"
"Ờ ha? Cậu đúng là con chú Vương." Anh cửa hàng trưởng cảm thán, "Nhưng chú Vương nói với anh tuần này chú Lợi dẫn chú Vương đi Đà Lạt. Chắc giờ đang ở nhà thờ Chính Toà (1) cầu nguyện rồi đó."
Hạ Dương ôm đầu, "Lại đi du lịch!"
Anh cửa hàng trưởng nhún vai, quay sang Hoàng Thiên, "Chú Tuấn nói khi nào cậu đến thì đi sang nhà hàng bên khách sạn Đại Chung ăn tối."
Hoàng Thiên ôm ngực, "May quá, lần trước em về, bố Hoàng mua sẵn hết nguyên liệu để ở nhà, hai người ngồi ở sô pha tâm sự, chờ em nấu cơm rồi dọn lên. Quá đáng muốn chết!"
Anh cửa hàng trưởng cười phụt.
Trần Kiệt lắc đầu, "Thôi, trông chờ các bố thì chúng ta nên tự vận động còn hơn. Đi! Tôi chở hai người đi sang khách sạn."
"Thôi, anh không sang khách sạn đâu. Anh có hẹn với Khánh bên quán cà phê rồi. Hai đứa đi đi, không cần để phần cho anh." Hạ Dương vừa xua tay vừa nói.
"Em cũng sang gặp bà ấy, từ đây đến tối còn cả tiếng đồng hồ, cho bố với cha chờ đi." Hoàng Thiên liếng thoắng, "Lâu lắm em không gặp Khánh rồi."
Hạ Dương cau mày, thái độ của Hoàng Thiên là lạ, anh có dự cảm xấu với thái độ này.
Cả ba chào anh cửa hàng trưởng rồi đi.
***
Trần Kiệt thả hai người trước cửa quán cà phê rồi đi. Anh muốn đến nhà Đức Anh xem cậu như thế nào. Hạ Dương và Hoàng Thiên không chèo kéo, để Trần Kiệt đi.
YOU ARE READING
Love Someone [End]
FanfictionWhen you love someone, you open up your heart If you love someone, you'll afraid to lose them...