Trần Kiệt lạnh mặt, "Chuẩn bị đến đâu rồi?"
Hoàng Thiên gác giá múc canh vào cái tô nhỏ bênh cạnh, "Tàm tạm dòi anh."
"Thế thì dọn cơm đi." Trần Kiệt xoắn tay áo đi lấy bát đĩa, bọn em út lật đật phụ giúp.
Đức Chinh đứng dựa tường chép miệng, "Hình như đây là nhà mình đấy chứ."
Trần Kiệt vừa làm vừa cau mày, thái độ hôm nay của Đức Anh rất kì lạ, đợi về nhà anh phải nói chuyện với cậu cho ra lẽ mới được.
Đến cuối ngày, Trần Kiệt gọi Đức Anh ra xe để đưa cậu về nhà, Đức Anh lắc đầu từ chối, "Vừa rồi bố Huy có gọi điện cho em bảo sẽ đi ngang qua nhà chú Chinh nên ghé đón em luôn. Anh đưa Ân, Khánh, Uyên về trước đi."
"Thầy bảo thế với em à?" Trần Kiệt đã đứng dậy định đi rồi cuối cùng lại ngồi xuống, "Vậy anh đợi thầy đến đón em rồi anh đưa mấy tên nhóc này về."
"Em bảo là anh đi về, anh không nghe thấy à?" Đức Anh đột nhiên phát cáu lớn tiếng hỏi.
Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ chỉ nói mấy câu mà Đức Anh đã thay đổi cảm xúc.
Trần Kiệt nhìn thái độ của Đức Anh thì chắc mẩm trong lòng rằng cậu đang che giấu gì đó, anh càng lạnh giọng, "Anh nói là ở đây chờ, em mới là người không nghe rõ."
Đức Anh mím môi, "Vậy được, nếu anh ở đây chờ bố, thế thì em đi bộ về nhà."
Nói rồi Đức Anh đeo ba lô lên vai, định đi, nhưng bị Trần Kiệt nhanh tay kéo lại.
"Em đừng làm anh cáu."
Đức Anh trừng mắt nhìn anh, "Vậy anh cũng đừng làm em khó chịu."
Đức Chinh cùng Tiến Dũng chọt hoa quả nhai nhóp nhép xem diễn biến, lại thầm thì với nhau, "Chà chà, tình hình căng đấy."
Xuân Khánh ghé đầu góp ý, "Căng thì chú lên tiếng cho bớt căng lại đi kìa."
Đức Chinh lắc đầu, "Khó quá bỏ qua đi."
Hồng Ân bước một bước khuyên can, "Thôi mà, sao hai người đột nhiên lại cãi nhau chứ?"
Đức Anh dùng hết sức bình sinh giật mạnh tay ra khỏi tay Trần Kiệt, "Anh không muốn cãi nhau, em đi mà nói chuyện với anh Kiệt, càng ngày càng quá đáng với anh."
"Anh quá đáng chỗ nào?" Trần Kiệt hỏi lại.
"Anh tự hỏi bản thân xem anh đã làm gì quá đáng! Em bảo là bố Huy sẽ đến đón em, anh lại còn đòi chờ, anh không tin em đúng không? Anh còn định xem em là trẻ con đến bao giờ? Còn muốn quản em đến khi nào nữa đây?!!" Đức Anh giận dữ chất vấn.
"Em!"
"Em nhắc lại, em lớn rồi, em tự biết bản thân cần gì và muốn gì, anh không cần đóng vai bố em mà suốt ngày bắt em làm cái này cái kia nữa!"
"Ừ, là anh quá đáng! Ân, Khánh, Uyên, đi về!"
Trần Kiệt quát to rồi đi luôn ra cửa, mấy nhóc được gọi tên răm rắp chạy theo sau.
Hoàng Thiên, Quang Bảo và Quang Đăng tái mặt cũng xin phép đi về.
Trong nhà còn mỗi Đức Anh cùng hai ông chú hóng chuyện.
"Đức Anh ngồi xuống đây, có cần nói chuyện tâm sự chút không?" Đức Chinh vẫy tay.
Đức Anh lò dò đi đến ngồi xuống ghế, cúi đầu, "Cháu không ạ."
"Ờ..." Đức Chinh dài giọng, "Dũng, mày vào trong bếp tìm xem còn cái kẹo nào không, mang ra đây."
Tiến Dũng gật gù đi vào trong bếp tìm, một lát lại đi ra, "Kẹo dẻo của Đức Anh."
Đức Anh dùng hai tay nhận lấy, nói cảm ơn chú Tiến Dũng.
"Tranh thủ không có thằng Kiệt, cháu ăn đi." Đức Chinh thúc giục.
"Cháu không ăn đâu ạ, cháu nhìn được rồi."
"Haiz..." Tiến Dũng thở dài, "Nó có ở đây đâu."
Đức Chinh đồng tình gật đầu, "Cháu bị nó quản miết nên thành thằng khờ luôn rồi."
"Không phải đâu ạ, do cháu không ăn được, anh Kiệt cũng lo cho cháu thôi." Đức Anh vuốt viên kẹo trong tay.
"Cháu cũng biết nó lo cho cháu, thế thì chuyện mới vừa rồi cũng là nó lo cho cháu. Sao lại đột nhiên nổi giận vậy?" Đức Chinh cười tủm tỉm hỏi.
Đức Anh lặng im một lát mới nói, "Là lỗi của cháu, xin lỗi hai chú ạ."
"Người cần nghe lời xin lỗi không phải là hai chúng ta." Tiến Dũng lắc đầu, "Kiệt mới là đứa cần nghe câu này."
"Anh ấy không muốn nghe câu này từ cháu."
Đức Anh nhìn xuyên qua cửa sổ đến bầu trời đã ngả màu ngoài kia. Tiếng kèn xe làm cậu giật mình, chuông điện thoại ngay lập tức vang lên.
"Bố Huy đến, cháu xin phép đi về đây ạ."
Đức Anh chào hai người rồi đeo ba lô chạy ra ngoài cổng, nhanh chóng leo lên xe của bố Đức Huy về nhà.
Đức Chinh cảm thán, "Khác gì con chim trong lồng đâu."
"Thằng bé số khổ." Tiến Dũng chép miệng rồi đứng dậy nấu bữa tối cho hai người.
Cứ vậy mà Đức Anh và Trần Kiệt chiến tranh lạnh với nhau mấy ngày liên tục. Trần Kiệt đi làm việc của anh, còn Đức Anh có khi nhờ bố, có lúc lại đi nhờ xe của các chú trong khu để đi học. Cũng vì sự bảo bọc có phần quá đà của Trần Kiệt mà hiện tại Đức Anh không biết lái xe, việc di chuyển phụ thuộc toàn bộ vào mọi người xung quanh.
Ngày thứ tư giận dỗi, Đức Anh nhắn tin nhờ chú Thành Chung đến đưa cậu đi học.
![](https://img.wattpad.com/cover/161580490-288-k535535.jpg)
YOU ARE READING
Love Someone [End]
FanfictionWhen you love someone, you open up your heart If you love someone, you'll afraid to lose them...