CHƯƠNG 53: Trêu đùa

373 39 0
                                    

53. Trêu đùa

"Con sông kia rộng cỡ từ chỗ chúng ta tới bờ hồ, nước rất sâu, ta đi xuống, sờ không thấy đáy." Trả lời là Đằng, bởi vì là do nhóm bọn hắn tìm thấy, nên biết rõ hơn người khác một chút "Hai bên cửa sông đều là vách núi, không có chỗ để đặt chân. Nước chảy rất xiết, lại nhìn không thấy bờ, nên nếu bơi qua khả năng không quá cao."

Chẳng lẽ phải quay lại sơn động đi ra ngoài? Bách Nhĩ nhíu mày, xác định lại một lần nữa với các thú nhân đi tìm đường "Thật sự không có nơi nào khác có thể đi ra ngoài? Dù hơi nguy hiểm một chút cũng được." Đáp án dĩ nhiên vẫn là không. Tuy tính tình các thú nhân thẳng đuột, nhưng làm việc lại rất chắc chắn, tình huống như hôm nay, họ nhất định sẽ tự thử qua rồi mới có thể kết luận.

"Nghĩa phụ, người xem nấu thế này đã được chưa vậy?" Giọng nói của Cổ từ sau truyền tới, khiến Bách Nhĩ tạm thời rời khỏi phiền não.

"Ngươi cầm trước đã, đừng có đặt trực tiếp lên lửa, sẽ cháy đó." Bách Nhĩ nhét cá xiên đang cầm trong tay vào tay Đồ, kẻ vẫn ở bên cạnh nhìn y làm, sau đó đứng dậy, đi qua.

Nước bên trong cái vỏ đã bị hút khô, mấy sợi bông trắng đó đã chuyển sang màu vàng nhạt, nếu nấu tiếp chắc sẽ dính vô nồi luôn. Bách Nhĩ lập tức bảo Cổ dập lửa, sau đó y nhặt hai cây gỗ bắc cái vỏ đó đến bên hồ rửa sạch, chọc thử vào thứ màu vàng nhạt kia. Giống với trước khi nấu, vừa mềm vừa dai, ngoại trừ nước chảy ra, thì không đâm vào được. Cái này có thể ăn sao? Bách Nhĩ hoài nghi, nhưng vẫn gắp lên, để gần mũi ngửi thử.

Có mùi thơm thoang thoảng, còn có chút mùi khét, nhưng thật sự không thể dâng lên ham muốn cho nó vào miệng được. Cổ thấy thế, cũng chạy lại, bắt chước Bách Nhĩ ngửi thử. Một lớn một nhỏ chụm đầu vào nhau cùng ngửi cái đống màu vàng trắng đó, thế nhưng lại khiến không ít thú nhân cảm thấy ấm áp trong lòng, trên mặt họ đều bất giác lộ ra nụ cười.

"Nghĩa phụ, cái này... con không muốn ăn đâu." Cuối cùng, Cổ hơi ngại ngùng lên tiếng. Nghĩ tới chính mình đề nghị muốn nấu lên ăn, nên nói xong câu đó nó liền đỏ mặt. Bách Nhĩ cũng không muốn ăn. Y nhìn Cổ, lại nhìn về phía các thú nhân đều chú ý qua bên này, cuối cùng ánh mắt y dừng lại ở Đồ, người đứng gần với bọn họ nhất. Ho nhẹ một tiếng, y bưng vỏ trái đã nguội lên, một tay còn cầm theo sợi bông bên trong kia, đi qua.

"Nãy ăn nhiều cá quá, hơi no, ngươi có muốn nếm thử giúp chúng ta không?" Dừng lại trước mặt Đồ, có chút trịnh trọng hỏi, sau đó không đợi đối phương trả lời, sợi bông trong tay liền đưa tới trước mặt đối phương. Tình huống này, chỉ sợ là ai cũng không thể từ chối. Đồ sửng sốt, giương mắt nhìn Bách Nhĩ, thấy nụ cười thản nhiên trên gương mặt y, đồng tử đen lấp lánh chỉ phản chiếu mỗi bóng hình hắn, giống như ngoài hắn ra không hề chứa đựng những người khác. Như bị ma xui quỷ khiến, hắn mở miệng ra, cắn lên cái thứ nhìn không ra là cái gì này.

Cắn... ưm, cắn không được. Đồ rốt cuộc lấy lại tinh thần, hai chiếc lông mày rậm trong nháy mắt nhíu chặt lại với nhau.

"Không cắn được. Không có mùi vị. Không thể ăn." Hắn đông cứng đưa ra kết luận, mắt hạ xuống, trong lòng cảm thấy mất tự nhiên và quái dị vì phát hiện vừa rồi chính mình ăn một thứ không biết là gì từ á thú đưa tới. Cho dù hắn theo đuổi Na Nông lâu như vậy, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng chưa bao giờ ăn đồ gì từ đối phương đút vào miệng. Trong suy nghĩ của hắn, chuyện ăn cái gì, nhất định phải do chính tay mình lấy, đó là tôn nghiêm riêng biệt của thú nhân.

【HOÀN】TRỌNG SINH THÚ NHÂN CHI TƯỚNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ