Chương 102 Khỏi hẳn

261 30 0
                                    

102. Khỏi hẳn

Bởi vì sắc trời còn chưa tối, nên Đồ bế Bách Nhĩ tới con sông trong rừng trúc để y tắm rửa, tránh bị những người khác nhìn thấy. Bởi vì không có áo lót, mặt trong quần áo da thú đều bị mồ hôi tẩm ướt, sao có thể mặc lại được. Đồ hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, cho nên hắn mang theo một bộ quần áo mới.

"Đây là A Chức làm cho ngươi đấy." Mặc bộ quần áo màu trắng xám như dệt từ vải bố cho Bách Nhĩ xong, Đồ nói "Y ngâm lá cây tháp mộc vào trong nước, sau khi vớt ra thì phơi khô, nó liền biến thành như vậy. Các á thú cùng nhau làm, nếu không sẽ không nhanh vậy đâu." Lấy từng sợi gân lá mảnh màu trắng xám kia dệt thành vải vốn không phải là một chuyện đơn giản rồi, còn muốn làm thành quần áo dĩ nhiên phải tốn rất nhiều công sức.

Quần áo là xiêm y ngắn và quần dài, lấy một sợi dây dài nhỏ làm đai lưng, tay áo và ống quần đều ngắn, cánh tay và mắt cá chân đều lộ ra một khúc, thế nhưng rất lớn, mặc trên người rất rộng rãi, thoải mái, hơn nữa mát mẻ nói không nên lời.

Mặc bộ quần áo này vào, Bách Nhĩ lập tức như biến thành một người khác, giữa nhàn tản lộ ra sự biếng nhác, còn mang theo sự cao quý khó diễn tả. Đồ nhìn, liền cảm thấy tim mình đập thình thịch, ánh mắt không nỡ rời đi. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, còn có vết sẹo kia, nhưng lại cảm thấy thuận mắt vô cùng, thế nên diện mạo của các á thú mảnh mai khác lại không thể lọt vào mắt hắn được.

"Bách Nhĩ, ngươi thật đẹp!" Hắn nhịn không được nói, trong mắt dâng lên dục vọng nóng cháy, trái cổ di chuyển lên xuống, hiển nhiên đang cố gắng đè nén mình không kích động lột quần áo trên cơ thể người kia xuống.

"Đưa ta lên núi đi." Biết là cứ tiếp tục ở đây, hai người thể nào cũng lăn một chỗ, Bách Nhĩ liền vội vàng mở miệng. Y đã ở trong nhà rất nhiều ngày rồi, nếu nói không khát vọng được ra ngoài thì là giả, nay vừa lúc có thể nhân dịp mặt trời chưa xuống núi, đi xem thử, khó chịu chất chứa trong lòng cũng sẽ tốt hơn.

Yêu cầu của y đương nhiên Đồ sẽ đồng ý, hắn lập tức cúi người, cõng y lên, đi tới ngọn núi phía Đông. Nếu lúc này đứng trên ngọn núi phía Đông vừa vặn có thể thấy cảnh sắc ánh chiều tà buông xuống.

Thời tiết rất nóng, cho nên Đồ chỉ vây một tấm da thú quanh hông, các á thú cũng vậy, chỉ có mình Bách Nhĩ do vẫn không quen với việc để lộ da thịt, nên còn mặc quần áo da thú thôi. Hồi trước có nội công nên không thấy nóng, mấy ngày nay mất đi nội công, dù ở trong nhà đá, đứng ở chỗ mát vẫn sẽ bị đổ một thân mồ hôi. Hôm nay đổi quần áo, y lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Dựa trên lưng Đồ, hai người cách nhau bởi lớp vải bố thô ráp, Bách Nhĩ có thể cảm nhận rõ được nhiệt độ từ tấm lưng cường tráng, rắn chắc của thú nhân, hơi nóng bốc lên khiến đầu y hơi choáng váng. Lúc này đầu của Bách Nhĩ lại không thể cử động, nên chỉ đành gác cằm lên vai phải của Đồ, lúc đi lại, hô hấp của hai người đều có thể nghe thấy, lại tuyệt đối không kém thân mật hơn là hôn môi.

Đi tới đi lui, Đồ không khỏi xoay đầu qua bên trái, khiến Bách Nhĩ thấy được gân xanh nổi rõ trên cổ hắn. Hiển nhiên, dựa sát như vậy, lại không có gì phân tán tư tưởng, hai người ai cũng không chịu nổi.

【HOÀN】TRỌNG SINH THÚ NHÂN CHI TƯỚNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ