Âu Dương Tụ cúi đầu thở dài một hơi: "Vốn những thứ đó là thuộc về công chúa nhưng cuối cùng lại..." Nàng dừng một chút, sau đó nghe được tiếng thét lớn đầy phẫn nộ của công chúa.
"Im miệng!"
Âu Dương Tụ lập tức cảm thấy trên mặt đau xót, một bên má của nàng nóng lên như bị lửa thiêu đốt, nàng ôm mặt, vội vàng quỳ xuống đất hốt hoảng nói: "Công chúa, ta nói sai cái gì sao?"
Dao Hoa công chúa nặng nề mà thở phì phò, ngực kịch liệt phập phồng, vốn nghĩ Dạ Phi Bạch đến Đông Tấn quốc là để cưới nàng làm vương phi của hắn, thế nhưng con tiện nha đầu Âu Dương Vũ này lại đoạt hết mọi thứ, nàng không cam lòng, không cam lòng!
Âu Dương Tụ biết lời nói dối của mình đã tác động đến tâm tình của cô công chúa này. Rõ ràng nàng biết cô công chúa ngu ngốc này đã trúng kế điệu hồ ly của nàng, liền tiếp tục cúi đầu nói: "Bây giờ Âu Dương Vũ vô cùng đắc ý, nàng ta bảo rằng Dạ Nhị hoàng tử đã đem sính lễ đến phủ , còn mạnh mồm nói đã danh chính ngôn thuận trở thành Dạ vương phi, nàng ta còn nói..."
"Còn nói cái gì? !"
"Còn nói bây giờ thân phận của công chúa so với thân phận của ả không bằng chủ tớ, chẳng những nàng ta có âm mưu muốn cướp vị hôn phu của công chúa mà còn muốn giẫm đạp lên danh dự của công chúa!"
"Đồ vô liêm sỉ!" Dao Hoa công chúa tức giận đến mức hung hăng đạp Âu Dương Tụ một cước, hai tay nắm chặt lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay , nàng nghiến răng nghiến lợi: "Âu Dương Vũ, ả ta cũng dám nói ra những lời này sao, ta nhất định sẽ khiến ả phải trả giá đắt!"
Âu Dương Tụ cúi đầu khóc nức nở , trong lòng âm thầm cười trộm, khóe môi cong lên ý cười đắc ý, tà ác, bởi nàng biết, Âu Dương Vũ sẽ không sống được yên ổn bao lâu nữa!
Âu Dương Tụ nhỏ giọng nói: "Không biết công chúa muốn đối phó với Âu Dương Vũ như thế nào?"
Dao Hoa công chúa nghiến răng nghiến lợi: "Bản công chúa muốn ả thân bại danh liệt."
Sau khi Âu Dương Vũ trở về, chỉ rảnh rỗi ngồi trong phòng , ngón tay thon dài của nàng đùa nghịch lọ thuốc độc mà Vân Tang đưa. Đột nhiên có một con bồ câu trắng từ bên ngoài bay vào đậu lên cửa sổ đứng trên bàn trang điểm. Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn xuống dưới một bên chân của nó, mắt thấy có một cuộn giấy nhỏ được buộc sau chân. Nàng nhanh chóng lấy mật thư ra khỏi vị trí, sau đó mở lá thư ra xem , nhìn thấy những dòng chữ hiện ra trên lá thư, trên khuôn mặt nàng thoáng hiện ý cười lạnh. Âu Dương Vũ gấp tờ giấy lại, thả bồ câu từ từ bay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt kia của nàng mang ý cười giảo hoạt không dễ gì phát hiện , ý cười càng thêm nồng hậu.
Chẳng bao lâu sau, Âu Dương Tụ đến biệt viện nàng, đưa cho Âu Dương Vũ một tấm thiếp mời nói: "Ngũ muội muội, Dao Hoa công chúa phái người đưa thiếp mời cho muội, nghe nói là khu viên của hoàng gia vừa đúng lúc mở hội hoa ."
Âu Dương Vũ đưa tay tiếp nhận tấm thiếp mời, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: "Hội hoa sao?"
"Đúng vậy, Dao Hoa công chúa đặc biệt muốn muội đến tham dự lễ hội a!"
BẠN ĐANG ĐỌC
( Hoàn - Edit )Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Historical FictionVăn án: Đại hôn ngày đó bị hưu, thân là đích nữ của phủ Thừa tướng - Âu Dương Vũ vì thế mà bị toàn bộ Đông Tấn quốc cười nhạo vào mặt . Nàng - là một đặc công khét tiếng của thế kỉ 21 không ngờ lại có thể xuyên không đến cái thời cổ đại nà...