Xuân sang, mùa xuân là mùa đoàn tụ gia đình.
Mấy ngày nay Âu Dương Vũ rất ít khi ra ngoài phủ, A Tú sợ nàng buồn nên liền cười khuyên nhủ: "Tiểu thư, bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, nô tỳ hôm qua có nhìn thấy hoa lan màu xanh lam đẹp vô cùng, người có muốn đi ngắm không a ?"
Âu Dương Vũ buông quyển sách sử trong tay xuống, đứng dậy duỗi thân người ra cười nói: "Đi ra ngoài một chút cũng tốt, bằng không cả ngày ngồi buồn ở trong phòng, không có gì là ý nghĩa nữa ."
Mấy ngày nay cũng không biết Âu Dương Doanh làm cái gì, thế nhưng cũng không đến tìm nàng để sinh chuyện , hại nàng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó với tiểu hồ ly này
Cảnh xuân tươi đẹp, sắc trời vẫn như cũ mặc dù có một chút se lạnh. A tú lấy áo choàng lông màu hồng nhạt ra giúp Âu Dương Vũ mặc vào, chủ tớ hai người người trước người sau cùng nhau ra khỏi cổng viện .
Trong phủ , Âu Dương Vũ đứng lại ở chỗ cực kì hẻo lánh, cho nên hai chủ đi hơn một tiếng đồng hồ rồi cũng không bị người khác bắt gặp, hai người vừa đi vừa cười nói vô cùng vui vẻ , bình yên, thoải mái.
Hoa viên có nhiều cây cổ mộc mọc xanh um, núi giả kết hợp cùng với lâu các ở đây tạo nên bố cục vô cùng logic, phân bố chằng chịt , những tảng đó xung quanh hồ được xếp thành núi, kín nhưng không khó chịu. Lối đường mòn ở đây khúc khuỷu quanh co được lát đá cẩm thạch nổi bật, hoa lệ làm cho người khác nhìn vào phải hoa cả mắt lên.
Âu Dương Vũ thả hồn mình thưởng thức cảnh đẹp ở đây thế nhưng chuyện gì đến thì nó cũng đến , đi đến khúc cua không nghĩ đến lại gặp người mà nàng không muốn gặp nhất.
Thật là trùng hợp.
Vườn lan ở Âu Dương phủ đối với các nhà quý tộc ở kinh thành mà nói thì vô cùng nổi tiếng.
Hôm nay sắc trời đẹp, thủy quang diễm lệ, Âu Dương Hiên cùng Âu Dương Tụ hai huynh muội vừa vặn mở tiệc kỉ niệm ba năm bạn tốt nên đến hoa viên ngắm hoa. Không may là lại gặp Âu Dương Vũ cũng có tâm trạng tốt đến thưởng thức hoa lan .
Bên trong khuôn viên vườn hoa ngồi xung quanh chiếc bàn tròn có bốn năm vị thiếu niên tuấn lãng cùng với vài cô gái đang độ hai mươi . Họ ngồi vây quanh nhau cười cười nói nói thần sắc vô cùng sung .
Âu Dương Tụ, Âu Dương doanh rõ ràng cũng ở đó. Trong lúc đó, không biết Âu Dương Doanh đã nói gì đó, cư nhiên sau đó cao giọng đắc ý cười ha hả , mà trên gương mặt dày son phấn của Âu Dương doanh bây giờ đang đắc ý đến cực điểm, giờ phút này nàng Âu Dương Vũ nghiễm nhiên trở thành trung tâm của trò cười đó.
"A, ngũ muội?" Âu Dương Vũ xoay người định rời đi thì Âu Dương Doanh khẽ kêu lên một tiếng, khiến mọi người ở đây đều đem tầm mắt chuyển hết lên trên người nàng .
Âu Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ thật là xui xẻo nhưng cũng không có phản ứng gì, thần sắc bình thản nhìn về phía Âu Dương Doanh: "Tứ tỷ gọi muội có việc gì sao?"
Âu Dương Vũ chợt nhận ra đáy mắt của Âu Dương doanh nhìn nàng chợt lóe lên gian xảo sau đó trở nên hưng phấn .
Âu Dương Vũ ngay lập tức đề phòng, nhưng vẫn mang ánh mắt trong suốt như nước như vậy, bình tĩnh vô sự, thực không nhìn ra điểm khác thường của nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
( Hoàn - Edit )Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Fiksi SejarahVăn án: Đại hôn ngày đó bị hưu, thân là đích nữ của phủ Thừa tướng - Âu Dương Vũ vì thế mà bị toàn bộ Đông Tấn quốc cười nhạo vào mặt . Nàng - là một đặc công khét tiếng của thế kỉ 21 không ngờ lại có thể xuyên không đến cái thời cổ đại nà...