[Ngải Chu] Trái đất hình cầu

1K 100 3
                                    

Tác giả: 没有世俗的欲望

Source: http://meiyoushisudeyuwang99867.lofter.com/post/4caee3ae_1cc9061c6

__________________________________________________

Ngày 2 tháng 8, 6 giờ chiều. Trong căn phòng đôi ở một khách sạn Thượng Hải, bầu không khí xấu hổ đến cực điểm. Tổng Tuyển cuối cùng cũng đến, vốn là thời điểm làm người ta nhiệt huyết sôi trào, vì cách sắp xếp phòng cứng đầu của nhân viên công tác, hai vị nhân vật chính trong phòng biết chỗ đặt tay đặt chân, chỉ có thể ngồi trên giường mình giương mắt nhìn, không ai trong phòng lên tiếng.

Cứ như vậy, hai người ngồi đến 10 giờ, lúc này chợt nghe tiếng bụng kêu cồn cào, Tằng Ngải Giai ngẩng đầu nhìn về phía Chu Di Hân đang đưa lưng về phía mình, thầm nhếch môi, Chu Di Hân lập tức quay đầu lại, nhíu mày trừng mắt, "Cười cái gì mà cười? Không đói sao?"

Tằng Ngải Giai cong khoé môi, "Đói a, sao lại không, cũng đến giờ em ăn cơm rồi."

Nói xong lời này, khoé miệng của Tằng Ngải Giai cụp xuống. . . . . . hoá ra, thói quen đáng sợ đến như vậy. Chu Di Hân cũng ngây người tại chỗ, xoay người nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Tằng Ngải Giai, Tằng Ngải Giai tạm dừng vài giây, mỉm cười, ngẩng đầu "Muốn ăn gì? Chị mua cho em."

Tằng Ngải Giai nói xong lời này, chờ một hồi mới phát hiện đối phương không nhúc nhích, dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía người đang đói bụng kia, chỉ thấy bả vai trầm thấp của Chu Di Hân khẽ run, bím tóc vì cúi đầu mà ngoan ngoãn nằm trên vai, một giọt nước mắt rơi xuống thảm, làm thảm ướt một điểm nhỏ.

Điểm nhỏ này giống như một viên đã hoàn toàn làm trái tim của Tằng Ngải Giai xao động, Tằng Ngải Giai người này, cứng miệng mềm lòng, ăn nói chua ngoa trái tim đậu hũ, nhưng Chu Di Hân người này, miệng làm từ hợp tim, cứng hơn. . . . . .  nhưng chỉ cần tiểu hài tử này rơi nước mắt, sẽ khiến người khác bối rối. Tằng Ngải Giai chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt Chu Di Hân, ngồi xổm xuống, nhìn Chu Di Hân vì khóc mà mặt nhăn lại, Tằng Ngải Giai muốn cười rồi lại cảm thấy không hợp tình huống. . . . . . nhớ lại một chút rạng sáng ngày 24 tháng 7 cho đến này, đã qua bảy tám ngày, mấy ngày này cũng có công diễn, cũng sẽ đụng phải nhau ở trung tâm, nhưng hai người vì sĩ diện mà đều không hảo hảo nhìn đối phương, nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của Chu Di Hân, so với chính mình, cũng không khác là bao.

Khẽ thở dài, Tằng Ngải Giai nhịn không được, mở miệng nói, "Trước kia em luôn gọi chị là cẩu đồ vật, bây giờ chị cảm thấy em mới là cẩu đồ vật, rắn đầu đàn của Quảng Ba ngay cả cơm cũng không ăn được sao? Thật đáng thương a."

"Muốn khóc thì đợi lát nữa hãy khóc, muốn ăn cái gì, gọi cho em trước, cho dù có cãi nhau cũng không thể đói bụng."

Chu Di Hân cuối cùng cũng nhìn Tằng Ngải Giai, nhìn thấy Tằng Ngải Giai ngồi xổm trước mặt mình giống như một tiểu cẩu cẩu, thân hình gầy gò nhỏ bé, ánh mắt dò hỏi, Chu Di Hân đột nhiên không biết bản thân rốt cuộc muốn gì. Là tình yêu của fan ngày càng nhiều hơn, thứ hạng cao hơn, hay là cuộc sống ngày càng tốt hơn? Không phải, mà là người kia vẫn còn có thể trước mặt nàng, tràn ngập rạng rỡ hỏi nàng "Muốn ăn cái gì? Chị mua cho em".

Tổng hợp các oneshot mà bé dịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ