Tác giả: 不听话的猫Source: https://chidaodewanan.lofter.com/post/31e61ff7_1cbb8ae32
_________________________________
"Chúng ta thường xuyên nhớ về quá khứ, vì nó đơn thuần, vì nó vui vẻ."
"Xin chào, nơi này là cửa hàng giao dịch thời gian, bạn có thể quay về quá khứ, cho dù có là bao nhiêu năm thì cũng đều được, điều kiện trao đổi là gấp đôi số năm tương ứng trong 100 năm của bạn, một khi giao dịch thành công thì không thể hối hận được nữa."
Ta là Tiểu Bạch, chủ của cửa hàng giao dịch thời gian, sau khi rời khỏi Thượng Hải ta liền đi đến trạm dừng cuối cùng của mình, Quảng Châu, hi vọng ở nơi đây, ta sẽ không gặp phải người nào kỳ quái.
Sau khi ổn định cửa hàng xong ta mới như trước ngồi trên ghế đọc báo, nhưng lần này ta uống thêm loại cà phê mà Trương Hân giới thiệu cho ta, lúc đầu ta cũng không biết gì về cà phê nhưng khi nhìn đến màu sắc của nó xong thì ta lại không nhịn được mà hỏi Trương Hân, "Cô là vì uống nhiều cà phê quá nên mới đen như vậy sao?", nàng liếc mắt nhìn ta một cái, có lẽ chỉ có thể ra dáng công đến như vậy ở trước mặt người khác nhỉ?
"Bảng tên cửa hàng sắp rơi xuống rồi, anh không đổi sao?" Một thân ảnh đột ngột xuất hiện dọa ta sợ một hồi, ta vội vàng ngẩng đầu.
"Xin chào, hoan nghênh đến với cửa hàng giao dịch thời gian."
"Tôi là Tiểu Bạch."
"Tôi là Trần Kha."
Ta cũng không trả lời câu hỏi về bảng tên cửa hàng của nàng, dù sao thì ta cũng sắp đóng cửa rồi.
"Cô muốn tôi giúp gì sao?"
"Nơi này ngoại trừ việc quay trở về quá khứ còn có thể làm được gì khác không?"
"Năng lực vô hạn."
Nơi này ngoại trừ việc cho cô một người xứng đôi thì cái gì cũng đều làm được.
"Quên đi, tôi muốn quay trở về một tháng trước."
Xem ra là tình huống đột xuất.
"Có ngại kể câu chuyện của mình không?"
"Trịnh Đan Ny đúng thật là một đứa nhóc hư hỏng, sau khi cãi nhau một trận xong thì lại chạy ra ngoài, chạy ra ngoài thì cũng thôi đi, thế mà lúc chạy đến đường cũng không thèm nhìn, một chiếc xe lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy, bây giờ thì tốt rồi, bỏ lại một mình tôi cô độc, em ấy rời đi trước."
Hoá ra là một vụ tai nạn.
"Vậy cô trở về là vì muốn chạy theo nàng, tránh để nàng bị thương tổn sao?"
"Không, tôi trở về là vì không muốn cãi nhau với em ấy."
Ta nhìn đại thụ bên ngoài cửa sổ bị gió thổi đến nghiêng trái nghiêng phải, đáp án này là chính là cái mà ta muốn nghe.
"Được, nếu cô đã nghĩ kĩ rồi thì ký vào đây."
Vài giây sau, ta nhìn nàng chậm rãi biến mất.
"Hi vọng sau này cả hai sẽ hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Mỗi một câu chúc phúc của ta đều xuất phát từ đáy lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng hợp các oneshot mà bé dịch
أدب الهواةVì quá lười tìm ảnh nên lập lun 1 cái cho nhanh :) Cơ mà có thấy mấy đôi khác xuất hiện cũng không bất ngờ, tại lười tìm ảnh. Đây là hàng dịch chui, xin vui lòng không mang ra ngoài.