Những ngày nắng ấm sớm tàn phai trên cành lá dần xác xơ, báo hiệu cho mùa đông buốt giá nữa sắp sửa gõ cửa vùng đất này.
Chớp mắt một cái, đây đã là lần thứ ba, Kiều Nhất Phàm đón từng trận gió thấm đẫm sương giá tại vùng đất Gia Thế phồn hoa này. Nếu chẳng phải vì đột nhiên được Diệp Tu dành cho vài ngày nghỉ ngơi sau nhiều tháng dài phải đến tận biên giới thực hiện nhiệm vụ, cậu ắt đã chẳng có thời gian nhàn nhã ngắm hàng vạn bông tuyết đầu mùa lả tả thả xuống khoản sân giờ đây đã dần thưa thớt bóng hoa cỏ. Cách đây hai ngày, vào đúng ngày sinh nhật của mình, Kiều Nhất Phàm đã cùng nhau ngắm nhìn đến đợt bắn pháo hoa cuối cùng của lễ hội mùa thu, lặng im lắng nghe tiếng chuông nhà thờ lớn ngân lên từng tiếng thật dài. Đó là lần đầu tiên trong nhiều tháng ngày, chàng trai mang đôi mắt màu biếc xanh lại có khoảng trời bình yên đến nhường ấy. Tựa như, bao chuyện đau thương chưa từng xảy ra, cái chết chưa một lần gõ cửa đến bầu trời bên trong đáy mắt và, cậu vẫn còn là thiếu niên ngây ngô sống dưới sự chở che của ba mẹ, cố giấu đi giọt nước mắt uất nghẹn vì buồn phiền ở nơi giảng đường danh giá, treo trên môi nụ cười hạnh phúc. Siết chặt lấy chiếc hộp nhỏ mang món quà mà thái tử đế chế Gia Thế cất công chuẩn bị trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lại bắt gặp cái nhìn tràn ngập ý cười của hắn, Kiều Nhất Phàm bỗng lại ngây người. Ở tháp đồng hồ bị bỏ hoang đã dần lưu lại vết tích của tháng năm, bóng tối như nuốt chửng cả không gian vắng lặng, cả thế gian dường như chỉ còn sót lại đôi người, ánh mắt kia chỉ còn phản chiếu duy nhất một bóng hình. Mọi thứ đều hoàn hảo hệt cơn mộng mị xa vời, là trăng nơi đáy nước, là hoa ngụ gương soi. Tựa như chỉ cần cái chạm nhẹ, tất cả đều sẽ trở về với hư không.
Vào thời khắc đó, trong đầu Kiều Nhất Phàm chợt có suy nghĩ thật điên rồ. Rằng mong sao dòng chảy thời gian bất tận giờ phút này hãy ngừng trôi, để cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt kéo dài đến thiên trường địa cửu. Thật là tệ quá, cậu đã tự giễu cợt mình như vậy ngay khi nhận ra bản thân mình vừa ích kỷ đến nhường nào. Là kẻ thụ ơn của chủ tướng của đế chế Gia Thế, vậy mà bây giờ lại có mộng tưởng như vậy, thật quá uổng phí tâm sức bấy lâu từ y. Khẽ lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ lửng lơ trong đáy lòng, Kiều Nhất Phàm chọn thả mình vào khung cảnh náo nhiệt đẹp đẽ đằng xa, cố lờ đi sự tồn tại đặc biệt của một Khưu Phi đang đứng cạnh bên mình. Trong màn đêm đặc quánh chỉ còn tồn tại thanh âm pháo hoa đùng đoàng nơi xa và tiếng róc rách của con sông nhỏ uống mình, gương mặt anh tuấn của vị thái tử trẻ tuổi như phủ lên tầng sương mờ không thực, cặp đồng tử màu Ruby vẫn rực rỡ như thái dương vẫn mang ma lực khiến người khác khó lòng rời mắt. Chàng trai mang màu tóc như tuyết sương đã lẳng lặng bên người đó rất lâu, cho đến khi đợt pháo hoa cuối cùng đã tàn lụi từ lâu và đêm đen cứ thế chậm rãi trôi đi thật lặng thầm. Rõ ràng là tất cả đã kết thúc, tựa như sân khấu kịch đã khép lại cánh màn mà cậu - vị khách bình thường như bao người lại chẳng buồn cử động, cứ điềm nhiên như bản thân là pho tượng gỗ, giống như muốn nán lại nơi này đến thời khắc tận cùng của sinh mạng. Dường như rất lâu đã trôi qua lại tựa hồ dòng thời gian chảy qua thế gian này chưa từng rời đi dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, thế gian vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][TCCT][Khưu Kiều] Hoàng hôn trời đông
FanfictionTương lai ngày đó với Kiều Nhất Phàm là một thứ xa xôi, không thể trông thấy càng chẳng thể thể nắm trong lòng bàn tay. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, làm gì, khi hai người thân cuối cùng của cậu cũng đã rời bỏ thế giới này. Cậu cứ như một một sinh...