Là "rời khỏi" chứ không phải "tạm lánh khỏi" Gia Thế, ý tứ trong lời nói của Diệp Tu thực ra đã quá rõ ràng. Cho dù y không cố ý hỏi riêng, Khưu Phi vẫn hiểu cha mình đang muốn ám chỉ điều gì.
Cha hắn sẽ từ bỏ đế chế này.
Đứng trên góc nhìn y, quyết định quyết đoán tới mức lạnh lùng này dường như là không có gì phải bàn cãi. Sau hàng thế kỷ lăn lộn ở mọi chiến trường khốc liệt nhất, trải qua đủ loại thương đau, mất mát bên đồng đội nhằm bảo vệ vẹn toàn và mở rộng lãnh thổ vương quốc, biến cái tên Gia Thế trở thành nỗi khiếp sợ cho toàn thể lục địa Vinh Quang, cái giá mà Diệp Tu nhận về thật sự quá chua chát và mỉa mai. Dẫu cho bề ngoài, người đàn ông ấy vẫn bình thản và điềm nhiên tựa như tất cả đều là từng hồi của vở kịch đã được tạo hóa sắp đặt, có người đến ắt có kẻ đi. Nhưng thử hỏi, nếu đổi lại và được quyền ngồi vào ai lại có thể vui vẻ trong hoàn cảnh bị hàm oan đuổi giết còn người mình trân trọng lại đang hồi thập tử nhất sinh.
Là Gia Thế đã nợ Diệp Tu.
Dù cho trong từng ấy năm qua và ngay cả vào lúc ngặt nghèo thế này, y chưa bao giờ để tâm đến chuyện tưởng chừng là quan trọng đó, Khưu Phi vẫn luôn ý thức được cha mình đã bỏ ra cho đế chế này nhiều đến thế nào. Không có sự tồn tại của một thiên tài tài hoa xuất chúng chẳng ai bì kịp như Nhất Diệp Chi Thu, Gia Thế sao có thể trong thời gian ngắn thoát khỏi vũng bùn nội chiến trở mình mạnh mẽ thành một cường quốc như hiện tại. Máu bao người đã đổ trong hàng trăm năm xây dựng, bảo vệ lẫn bành trướng lãnh thổ của vùng đất này, họ đều là đồng đội, là cấp dưới, là bạn bè của y. Để đổi lấy những tháng ngày thịnh trị là vô số sự hy sinh, đây là quy luật tất yếu của thời cuộc. Ấy thế mà ngay cả khi đã làm quá nhiều cho cái tên Gia Thế, cái kết mà vị anh hùng lại chua chát tới nực cười.
Khưu Phi tin trong lòng người đàn ông đó, vùng đất với chiến kỳ màu đỏ Phong vẫn là thứ hết sức đặc biệt. Nào có ai dành cả cuộc đời gắn bó, cống hiến cho một đất nước mà lại có thể xem như nó chẳng có chút can hệ nào với mình? Chẳng qua là so với những kẻ khác, Diệp Tu lại là người lý trí tới mức lạnh lùng. Một khi Gia Thế đã chẳng còn chứa chấp y, kẻ từng là biểu tượng cho sức mạnh quyền uy tối thượng của vùng đất này sẽ chọn cách rời đi, không chút nhân nhượng hay cúi mình cầu xin.
Cầm lên được ắt sẽ bỏ xuống được, phong cách làm việc của vị chủ tướng mang đôi mắt màu Hổ Phách rực rỡ hơn Mặt Trời trước nay không hề thay đổi.
Nhưng, còn Khưu Phi thì sao?
Đứa trẻ mồ côi được y nhặt về từ hơn một thế kỷ trước, từ nhỏ đã được nuôi lớn trong lâu đài đế chế, nhận được ân sủng và thương yêu từ những nhân vật quan trọng bậc nhất đế chế này. Dẫu cho có mang danh là con trai, là người sẽ kế thừa cái danh Nhất Diệp Chi Thu danh tiếng nhưng nói cho cùng mỗi cá nhân trên thế giới này đều là sự tồn tại độc lập. Kể cả được sống trong cùng một hoàn cảnh thì từng đứa trẻ ít nhiều xuất hiện điểm riêng biệt khác nhau. Huống hồ, cha con họ lại đến từ hai thời đại và hoàn cảnh sống khác nhau. Khưu Phi chưa bao giờ là bản sao hoàn hảo của y.
![](https://img.wattpad.com/cover/189287330-288-k468811.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][TCCT][Khưu Kiều] Hoàng hôn trời đông
أدب الهواةTương lai ngày đó với Kiều Nhất Phàm là một thứ xa xôi, không thể trông thấy càng chẳng thể thể nắm trong lòng bàn tay. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, làm gì, khi hai người thân cuối cùng của cậu cũng đã rời bỏ thế giới này. Cậu cứ như một một sinh...