Chương CLIII: Văn Lý trở lại

7 1 0
                                    

Đợi đến khi Kiều Nhất Phàm mở mắt một lần nữa, bên ngoài khung cửa sổ lớn với tấm rèm màu trắng muốt với những đóa hoa Sơn Trà đỏ thẫm đã là bầu trời đêm đen tuyền, lác đác những ngọn đèn thắp sáng lối vào lâu đài ở phía xa xa. Cổng họng khô khốc sau một ngày dài chẳng có chút nước nào lại liên tục ho liền mấy tiếng phút chốc làm chàng trai trẻ cảm thấy vô cùng khó chịu. Xem ra, thuốc do nữ Dược Sư kia kê vẫn chưa hiệu quả nhanh đến vậy, thủ lĩnh tổ chức Ám Vệ Hưng Hân thầm nhủ.

Nhẹ xoa hai bên thái dương để làm dịu cơn đau đầu, Kiều Nhất Phàm vừa bước xuống giường vừa che miệng ngăn tiếng ho húng hắng. Xỏ hai bàn chân vẫn còn lành lạnh vào đôi dép bông rồi lê từng bước nặng nề tới chỗ chiếc bàn trà nhỏ nằm giữa phòng, chàng trai với làn tóc màu tuyết sương thong dong rót cho mình một tách nâu sánh óng ánh thơm lừng. Đợi đến khi vị ngọt đắng đã thấm vào khoang miệng, cậu mới ngẩng đầu lên trầm ngâm hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Bây giờ đã là tám giờ tối, Khưu Phi vẫn chưa có dấu hiệu quay về. Trước lúc rời đi ban sáng, vị hoàng đế trẻ tuổi đã nói rằng hôm nay mình có lịch gặp đại diện các phái đoàn đế chế sẽ tham dự hội nghị sắp tới. Theo như bản thân nghe ngóng được từ chỗ Ngô Tuyết Phong, hiện tại đã có Lam Vũ, Bá Đồ, Hư Không, Lôi Đình gửi người đến Gia Thế. Theo dự tính, con số sẽ không dừng lại ở đây. Trừ Hưng Hân, trên lục địa Vinh Quang vẫn còn các đế chế lớn như Yên Vũ, Hoàng Phong, Luân Hồi và cả Vi Thảo. Vừa nghĩ tới nơi mình đã sinh ra, Kiều Nhất Phàm bỗng chốc lại như khựng lại. Kể từ cuộc chiến cuối cùng tại Hưng Hân cách đây năm năm, cậu đã không có gì tương tác với quê hương của mình. Tuy nói, Ám Vệ buộc phải cắt đứt toàn bộ những gì thuộc về quá khứ để đảm bảo an toàn cho nhiệm vụ nhưng hiện tại vào thời đại mới, nữ vương Tô Mộc Tranh đã có ý định đưa cậu ra ngoài ánh sáng, để lại vị trí đó cho Mạc Phàm. Vậy nên hiện tại, Kiều Nhất Phàm hoàn toàn có thể quay về Vi Thảo thăm lại quê hương mà không gặp trở ngại nào. Thế nhưng, mọi chuyện vốn không hề đơn giản đến vậy.

Từ xưa tới nay, trừ các thành viên cao cấp thuộc đế chế Hưng Hân, chỉ có Khưu Phi là người hiếm hoi biết được xuất thân của cậu. Tuy rằng trước khi theo gót chân sư phụ Diệp Tu bước vào con đường Ám Vệ cậu chỉ là một kẻ thất bại tại học viện hoàng gia Vi Thảo nhưng giờ thình lình quay về thừa nhận mình chính là Kiều Nhất Phàm được coi là đã chết từ nhiều năm trước, rất khó để người khác chấp nhận. Nuốt xuống nốt ngụm trà còn lại, chàng trai mang mái tóc màu tuyết sương bắt đầu thấy bụng mình hơi cồn cào.

Dù sao, đêm nay Khưu Phi cũng không dùng cơm cùng cậu được, bản thân phải tự lo cho mình mà thôi, chàng sứ giả trẻ thầm nhủ. Nhìn ra sắc trời đã chẳng còn sớm, Kiều Nhất Phàm bắt đầu nghĩ tới chuyện xuống bếp để tìm vài món đơn giản lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình trước khi uống nốt cử thuốc được kê cho tối nay. Tuy rằng thời gian dùng bữa tối tiêu chuẩn đã qua nhưng dựa theo hiểu biết của cậu, thức ăn vẫn sẽ còn không ít. Dẫu sao, nhà bếp trong lâu đài cũng là nơi chịu trách nhiệm lo việc dùng bữa của rất nhiều nhân vật lớn trong đế chế, các đầu bếp sẽ luôn chuẩn bị khẩu phần nhiều hơn số lượng người được gửi đến phòng trường hợp phát sinh. Vậy nên giờ này, thức ăn còn chưa đụng tới ắt hẳn vẫn còn kha khá, đủ để cái bụng này thôi cồn cào.

[Hoàn][TCCT][Khưu Kiều] Hoàng hôn trời đôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ