Chương CIV: Thành Hưng Hân

5 1 0
                                    

Bất chấp việc là một thành trì với tuổi đời non trẻ được đúc trên đống tro tàn của vùng đất mang tên Nhật Nguyệt, nơi này cứ như mầm sống nhỏ bé đã ủ mình dưới tầng tầng lớp lớp đất bùn chỉ cần một đợt gió xuân ấm áp liền cự quậy trở mình, phô bày ra dáng vẻ đẹp đẽ và tươi mới, tràn đầy nhựa sống hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Chỉ trong vòng hơn năm năm, nhờ vào vị thế đặc biệt nằm giữa ngã ba đế chế, Hưng Hân nhanh chóng trở thành một cửa ngõ quan trọng trong việc giao thương qua lại giữa các tay buôn lão làng đến mấy con gà mờ đang chập chững tìm hiểu những bước đầu tiên. Hàng dài mái nhà xập xệ thưa thớt chẳng có chút sức sống đã được thay bằng phố phường rộng rãi, người người qua lại tấp nập không ngừng. Vô số đã cửa hàng mọc lên, từ vải vóc lụa là đến trang sức quý giá, tủ bánh mì nóng hổi màu mật ong đến vài hiệu sách luôn sáng ánh đèn, quán trà nhỏ hay tiệm ăn tấp nập khách khứa ra vào, hết thảy đã khoác lên cho thành Hưng Hân tấm áo mới tràn đầy sự thịnh vượng. Sự phát triển chóng mặt đó đã vượt qua cả sự kỳ vọng từ người vốn đã nhìn ngắm nó từ lúc chỉ là tàn dư cũ nát cho đến phồn thịnh rực rỡ như Kiều Nhất Phàm.

Để có được sự thay đổi đó, chẳng một ai có thể phủ nhận công lao của ngài Nhất Diệp Chi Thu. Bởi, nếu không có y và lực lượng Ám Vệ tinh nhuệ quét sạch tàn dư đám phản loạn Phong Thần, vùng đất Nhật Nguyệt trước kia mãi mãi sẽ chẳng có cơ hội trở mình như hôm nay. Thế nhưng, vẫn còn có chuyện ít người biết hơn. Thực tế, ngân sách khổng lồ nhằm  xây dựng cả thành phố lẫn vô số chính sách ưu đãi nhằm thu hút cư dân nơi khác đến lập nghiệp vốn không phải được rút từ kho tàng hoàng gia đế chế, nó được trích ra từ tài sản riêng của vị thống lĩnh Diệp Tu. Thậm chí, y còn từng cử cậu đến đây nhiều lần chỉ để thay mình kiếm tìm các thương vụ, kết nối trong ngoài để phát triển việc giao thương và quản lý trị an cho thành Hưng Hân trong những ngày đầu tiên. Cho dù, chính Kiều Nhất Phàm cũng chẳng rõ lý do người đàn ông mang đôi mắt màu Hổ Phách lại để tâm đến đây nhiều đến thế.

Ngay cả khi Mặt Trời lọm khọm đang dần bước đến phía trời Tây với ánh sáng ngày một nhạt nhòa và dịu nhẹ, sự đông đúc và nhộn nhịp của thành Hưng Hân vẫn kéo dài từ hai con đường thoải hướng về những bức tường đá sừng sững giữa đất trời. Và, cho dù đã từng đặt chân đến đây không ít lần trong suốt năm năm qua nhưng mỗi lần trở lại, tận sâu đáy lòng Kiều Nhất Phàm lại dâng lên vô số cảm xúc hỗn loạn, từ hạnh phúc, hoài niệm, băn khoăn, tiếc nuối cho đến xót xa chồng chéo lên nhau như mạng nhện. Bởi lẽ, trấn Nhật Nguyệt trước kia hay thành Hưng Hân hiện tại vốn không chỉ là nơi bắt đầu cho toàn bộ duyên phận giữa cậu và Khưu Phi hay sư phụ Diệp Tu - thứ đã làm thay đổi cuộc đời này mãi mãi. Nơi đây, còn là nơi an nghỉ của hai người đã ban cho Kiều Nhất Phàm hình hài, cuộc sống lẫn cái tên này.

Kể từ lúc bức tường lớn dài tới vài dặm định hình lại diện tích thành phố mới sẽ được xây dựng, cư dân đã bốc những ngôi mộ trước đó được chôn cất rải rác khắp trấn nhỏ về một mảnh đất lớn nằm cạnh cánh rừng thưa, chỉ cách tầm mười phút cuốc bộ nhằm thuận tiện cho ai đó muốn quay về thăm thân. Mỗi năm, khi mùa thu đã bắt đầu bước từng bước uể oải cuối hành trình và bản thân may mắn không bị vướng bận bởi các nhiệm vụ tuyệt mật, Kiều Nhất Phàm đều sẽ xin phép để viếng mộ song thân. Chẳng qua vì công việc quá đặc thù, suốt năm năm qua, đây mới là lần thứ hai chàng trai mang đôi mắt biếc xanh được phép đến nơi mà ba mẹ an nghỉ vào đúng thời điểm họ rời xa thế giới dưới lưỡi đao ác động của bè lũ Phong Thần. Mấy năm đã trôi qua, những kẻ trực tiếp ra tay tước đoạt mạng sống hai người sớm đã bị đền tội, chỉ là kẻ đứng sau thì vẫn ẩn sau bức màn sương mù như cái bóng vẫn chưa tài nào nắm được tăm hơi. Đây cũng là một phần lý do Kiều Nhất Phàm chấp nhận trở thành Ám Vệ hoạt động dưới trướng chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu, cậu chưa từng dám quên đi. Đôi lần, chàng trai ấy từng thử thăm dò người bản thân gọi là sư phụ, chẳng qua, đáp án nhận lại mãi là nụ cười nửa miệng và ánh nhìn chứa đầy ẩn ý sâu xa. Mọi nghĩ suy, mưu tính ẩn trong đôi mắt màu Hổ Phách như chứa vạn ngân hà lấp lánh ánh sao vốn bất kỳ ai cũng không tài nào nhìn thấu. Cho dù đó có là cậu – một trong số ít thân tín của y mấy năm qua. Nhưng, Kiều Nhất Phàm tin Diệp Tu nhất định sẽ không nuốt lời tìm ra tận gốc rễ những kẻ đứng sau mọi chuyện. Bởi lẽ, đây vốn không chỉ là chuyện riêng của cậu, nó còn là thế lực lớn chứa đầy sự mưu toan nhắm mũi kiếm ác ý về gia đình hoàng gia Gia Thế - thứ xem như yết hầu đế chế, đồng thời là vảy ngược của y. Chỉ từng ấy là quá đủ để vị chiến thần đã một tay khai hoang thời đại tam đại đế chế sẽ không buông tha hắn cho dù phải truy cùng giết tận đến tận cùng thế giới.

[Hoàn][TCCT][Khưu Kiều] Hoàng hôn trời đôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ