Chương 13: Ta cầu xin ngươi.

549 67 8
                                    

Ban ngày đông tuyết bao trùm, thật là xinh đẹp.

Nhưng nữ hài kia sẽ cùng cái thế giới xinh đẹp này không có liên quan.

Phục Nhã cắt hoa nhìn thân mình cách đó không xa ngồi xổm cố sức sửa sang lại bùn đất của Vưu Nhiên, không tự chủ được cong cong khóe miệng.

"Phục Nhã."

Nghe được phía sau nghiêm túc kêu to.

Phục Nhã lập tức xoay người cung kính mà hơi hơi khom lưng, "Có."

"Chờ lát nữa, ta sẽ ra ngoài một chuyến, không bao lâu sẽ trở về, Vưu Nhiên liền phải để ngươi trông giúp." Một thân Đại Dì mặc trang phục đen một bên phân phó, một bên nhìn nhìn chính Tiểu Vưu Nhiên nghiêm túc làm cỏ.

"Ngài yên tâm." Phục Nhã tôn kính trả lời.

"Ngẫu nhiên để con bé nghỉ ngơi một chút, rốt cuộc cũng là đứa nhỏ con người yếu ớt." Đại Dì cũng không hy vọng tiểu đáng thương lại bị tổn thất gì, nhưng trước khi đi vẫn là dặn dò một tiếng, rốt cuộc những người làm khác nơi này đối với con người cũng có chút đối lập.

Phục Nhã vội vàng gật đầu, "Ta nhất định sẽ trông coi tỉ mỉ."

Trước mắt đưa Đại Dì đi, lúc sau Phục Nhã quay đầu lại nhìn về phía Vưu Nhiên.

Khuôn mặt đã thay biểu tình thập phần thân thiết, "Vưu Nhiên, Đại Dì ra ngoài."

"A, a...... Tốt" trên tay Vưu Nhiên còn có bùn đất linh tinh, đôi mắt vừa mềm một chút.

Phục Nhã lập tức kéo tay đối phương lại đây, giấu đi biểu tình đáng ghét trong đáy mắt, dùng khăn ướt thay đối phương lau sạch sẽ bộ mặt cùng nơi tương đối hấp dẫn—cổ.

Quả nhiên cổ con người là vị trí xinh đẹp, vô số mạch máu đan xen dưới da, là máu tươi thiêu đốt nóng bỏng của con người.

"Chị, chị ơi?" Vưu Nhiên kêu to một tiếng nhìn Phục Nhã đang thất thầm.

Phục Nhã lúc này mới buông tay Vưu Nhiên ra.

Vưu Nhiên chỉ là nhợt nhạt cười một chút, nàng thật sự cảm thấy chị Phục Nhã đối với nàng thật tốt, tuy rằng thời điểm ở hoa viên làm việc tương đối hà khắc, nhưng bình thường vẫn là khá chiếu cố nàng.

"Ngươi thật sự muốn một người đi rừng rậm tìm cái loại hoa đó?" Phục Nhã lo lắng hỏi Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên phi thường khẳng định gật gật đầu, nàng cảm nhận phương hướng rất tốt, nếu chỉ là sương mù bay, một mình nàng hẳn là có thể nhận ra đường đi chính xác, Phục Nhã trước đó cũng nói cho nàng rừng rậm kia cũng không lớn, đi một lát liền có thể quay lại.

Huống chi chị Phục Nhã còn nói, chỉ có Đại Dì ra ngoài nàng mới có thể trộm đi không bị phát hiện.

Bởi vì đây là bí mật.

"Nhưng mà......" Phục Nhã vẫn là có chút lo lắng sờ sờ đầu tóc Vưu Nhiên, "Như vậy đi, để ta tìm một người có hiểu biết dẫn ngươi đi, như vậy ta mới có thể yên tâm."

Vưu Nhiên sửng sốt một chút, không nghĩ tới chị Phục Nhã sẽ lo lắng cho an nguy của mình, trong lòng không khỏi cao hứng.

Edited | Phía trên môi nàng - Tố Tây | BHTT Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ