Chương 148: Em thật sự siêu siêu siêu siêu cấp thích.

222 27 1
                                    

Đêm đó

Là đêm mà mọi người ở dinh thự lo lắng nhất.

May mắn, Vưu Nhiên được Mục Phỉ tìm được rồi, mọi người cũng ngừng tìm kiếm.

Tóm lại, sau khi mưa đã tạnh, mọi người dinh thự ở cửa trang viên chờ đợi hai vị bạn lữ gập ghềnh trở về.

Mà trang viên Thản Bố Lâm ở trên đỉnh nói, ở vị trí cao, cho nên lui tới lộ nhất định là hướng về phía trước mà đi, nếu đứng ở chỗ cao của trang viên là thật dễ dàng nhìn đến người qua đường đến nơi đây.

Cho nên đối với huyết tộc thị lực đêm thật tốt tới nói, nhìn người xa trên đường căn bản không cần tốn nhiều sức, đặc biệt là ánh mắt người cha Áo Trạch càng là sáng quắc mà nhìn đường bên dưới nhất định phải đi qua kia.

Buồn cười chính là, bọn họ thấy được hình ảnh hai vị nữ sĩ phi thường quỷ dị trở về nhà.

Một nữ tử đầu tóc bạc đang ôm một nữ nhân váy đen đi tới cách cửa trang viên chỉ còn có đoạn khoảng cách, dùng cách ôm công chúa!

Các nàng ngừng lại.

Nữ nhân tóc đen trong lòng ngực tựa hồ đang biệt nữu*, dùng xuống tay thế cùng với thân thể vặn vẹo, muốn xuống dưới, thoát ly cái ôm của người kia.

(*Hành động khác với nội tâm mong muốn)

Cuối cùng các nàng nói chút thỏa thuận, đạt thành thương lượng.

Nữ tử tóc bạc lúc này mới nguyện ý đem đối phương thả xuống dưới.

......

Áo Trạch cùng những người khác trên đầu đặt vài dấu chấm hỏi, như thế nào sẽ là Vưu Nhiên ôm con gái nhà ông về nhà??

Này, này không phải ngược sao?

Huống chi, Vưu Nhiên còn có thai.

Áo Trạch có chút không bình tĩnh, lúc Mục Phỉ cùng Vưu Nhiên đi đến của trang viên, hắn lập tức ho khan một tiếng, dẫn đầu đứng đón ở cửa.

"Đã về rồi." Ngữ khí hắn yêu thương, nhưng ánh mắt lập tức hướng tới hai người con cẩn thận quan sát đến.

Chỉ thấy Mục Phỉ lạnh mặt, gật gật đầu, thật rõ ràng, Mục Phỉ đã đỏ hốc mắt, đứa nhỏ này là...... Đã khóc?

Áo Trạch biết từ Mục Phỉ này hỏi không ra nguyên nhân được, đơn giản đi đến trước mặt Vưu Nhiên, lời nói thấm thía mà nói, "Vưu Nhiên a, con lần sau cũng không thể xằng bậy, bộ xương già này của ta lại không có sức lực đi tìm hai người."

"Thật xin lỗi Áo Trạch tiên sinh, còn có mọi người, làm mọi người lo lắng, ta, ta sai rồi." Vưu Nhiên lập tức cúi đầu, thành khẩn xin lỗi, nàng biết chính mình tự tiện rời đi, mọi người nhất định sẽ lo lắng, nhưng đầu nàng khi đó nóng lên, trong lòng ủy khuất cho nên mới chạy ra giải sầu.

"Ai nha, trở về thì tốt, trở về thì tốt, ngươi không biết Tiểu Phỉ nghe nói không thấy con gấp đến độ nào, ta trước nay chưa thấy qua con bé như này"

"Cha." Mục Phỉ đứng ở bên cạnh, lên tiếng ngăn Áo Trạch lại nói tiếp.

Áo Trạch đành phải nhún nhún vai, cho con mình mặt mũi, sau đó hắn lại nghĩ đến điểm mấu chốt, cảm thấy đặc biệt tò mò, "Hai người làm sao, ta xem hai con đi trở về tới, làm thế nào không ngồi xe."

Edited | Phía trên môi nàng - Tố Tây | BHTT Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ