Chương 156: Đừng làm bẩn tay ngài.

168 21 0
                                    

Ngay lúc Vưu Nhiên sắp hôn Mục Phỉ, bụi cỏ cách đó không xa đôi truyền đến một thanh âm rào rào phi thường nhỏ.

"Ai."
Đôi mắt Vưu Nhiên lập tức thay đổi thành toàn màu đen, nàng nháy mắt nhìn phía phát ra thanh âm, giây tiếp theo lực hắc ám từ lòng bàn tay lan tràn trong khoảnh khắc ăn mòn bụi cỏ bên kia, lúc sắp đem vật phát ra âm thanh hoà tan mất từ hư bãi cỏ đã hư thối toát ra một gương mặt treo đầy vết thương.

Nháy mắt lúc dung dịch màu đen sắp chạm đến đến thân thể nữ hài là lúc nó ngừng lại, chỉ kém một chút là vật chất hắc ám liền đem hai nữ hài trốn trong bụi cỏ hòa tan thành một bãi máu loãng.

"Thoạt nhìn là nhóc con." Vưu Nhiên nhìn chăm chú chăm chú hai gương mặt nữ hài lộ ra trong bụi cỏ, lầm bầm lầu bầu một tiếng.

Trái phải tuổi tác độ mười tuổi là nhân loại bình thường.

Mục Phỉ đem tay Vưu Nhiên bám vào bên hông mình buông ra, nói thật cô cũng không muốn ở trước mặt bất kỳ người ngoài nào lộ ra bộ dáng ham muốn, cho dù trước mặt hai đứa nhỏ.

Vưu Nhiên đành phải hạ vai buông lỏng Mục Phỉ ra, sau đó cùng Mục Phỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, lúc sau một mình tiến đến nhìn xem.

Mà vật nhỏ làm hỏng chuyện tốt của hai nàng ở thời điểm Vưu Nhiên đi đến gần, thân thể rõ ràng co rúm lại một chút.

Nữ hài đang run bần bật.

Vưu Nhiên đẩy ra cỏ khô bị nàng ăn mòn, nhìn xuống tiểu nữ hài đem chính mình ôm lấy, đối phương nâng lên đôi mắt rõ ràng là đã khóc cũng đồng dạng ngẩng đầu, sợ hãi mà nhìn phía nàng.

Tóc nữ hài hỗn độn có còn diện mạo không tồi, toàn thân dùng áo choàng gắt gao bao vây lấy, trong đêm tối lạnh lẽo như vậy có vẻ đặc biệt đơn bạc.

Là rời nhà trốn đi sao? Hay là lạc người nhà?

Theo một trận gió lạnh thổi qua, thổi rối loạn đầu tóc nữ hài.

Ở dưới chóp mũi Vưu Nhiên lộ ra chính là nước hoa thấp kém không phù hợp tuổi cùng với loang lổ vết thương ở bả vai.

Vết thương này làm cho Vưu Nhiên ngẩn ra, nàng đối với loại vết thương này thật là rõ ràng đến không thể lại rõ ràng hơn, đó là vết thương bị châm thuốc.

Vưu Nhiên đột nhiên nghĩ chuyện cũ bất khan trước khi mình 12 tuổi.

Nàng lập tức ngồi xổm thân xuống nhìn thẳng nữ hài.

"Ngươi đang trốn người?" Vưu Nhiên hỏi nữ hài.

Nữ hài nghe xong cắn chặt môi khô nứt run rẩy, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì nên không ngừng phát run.

Cuối cùng nàng cố nén lại nước mắt, dùng sức gật đầu.

"Bọn họ sẽ tìm được ta, bọn họ sẽ tìm được ta......" Trong miệng nữ hài không ngừng lặp lại những lời này, thực hiển nhiên nàng thật sự sợ hãi đến hỏng rồi, còn trên mặt che kín tuyệt vọng.

"Cầu các ngươi không cần bắt ta trở về, không cần......"

Vưu Nhiên trấn an mà nói, "Đừng lo lắng ngươi sẽ an toàn thôi, ' bọn họ ' là ai."

Edited | Phía trên môi nàng - Tố Tây | BHTT Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ