Một ngày mới đã đến, ánh bình minh đang dần ló dạng, thành phố Thượng Hải từ sáng sớm đã có vô số xe cộ đi lại không màng đến giờ giấc, những chú chim lượn lờ bay qua những toà nhà cao tầng, đáp xuống bãi cỏ xanh mướt ở công viên rồi lại bay vút lên trời cao.
Quả là một ngày tuyệt vời để bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Đới Manh, một phụ nữ 30 tuổi, bề ngoài xinh đẹp với nét đẹp truyền thống của người phụ nữ xưa, ngũ quan tinh tế sắc sảo, sở hữu nụ cười như ánh sáng ban mai, dáng người đầy đặn cao ráo, nếu không làm minh tinh thì thật tiếc cho nền giải trí nước nhà quá.
Nhưng thật ra ngành nghề mà Đới Manh vẫn luôn theo đuổi chính là trợ lý nghệ sĩ. Cô đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm trợ lý, cô đã gia nhập và làm việc với người trong giới giải trí từ khi cô 20 tuổi, khi còn là một cô sinh viên trường đại học. Hôm nay cô chính thức nhận công việc mới sau khi hết hợp đồng với một người nghệ sĩ nọ.
Đới Manh có một căn chung cư nằm ở giữa trung tâm thành phố, bởi vì công việc của cô ưu tiên việc đi lại và di chuyển nhiều, cô cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian cho việc di chuyển, vì vậy cô đã sẵn lòng thuê căn chung cư đắt đỏ đó để công việc thuận lợi hơn.
Hôm nay cô có lịch làm việc từ lúc 7 giờ sáng, vậy nên 5 giờ 30 phút cô đã dậy để chuẩn bị mọi thứ cho thật chỉn chu, vì tính cầu toàn của mình, cô không cho phép bản thân làm bất cứ điều gì sai trong công việc.
Đến công ty chỉ 15 phút, vì vậy lúc 6 giờ 30 Đới Manh đã rời khỏi nhà bằng chiếc xe 4 bánh của một hãng xe phổ biến thông dụng có phần hơi cũ kỹ của mình.
Trên đường đi, bỗng dưng có một bé gái từ vỉa hè lao ra, Đới Manh bất ngờ đạp chân thắng gấp, chỉ nhích thêm một chút nữa cô đã tông phải bé gái đó, may mắn là không sao cả.
Đới Manh vội tấp xe vào lề, nhanh chóng ra khỏi xe để kiểm tra tình hình.
Đới Manh nhìn xung quanh để tìm kiếm người nhà của bé gái nhưng không thấy một ai, cô chạy đến đỡ bé gái đang hoảng hốt mà cứng đờ người kia lên, nhẹ giọng hỏi: "Cháu có sao không? Ba mẹ cháu đâu rồi? Sao lại đi một mình nguy hiểm thế này?"
Bé gái đó thoạt nhìn chắc tầm 5 tuổi, ăn mặc quần áo có vẻ rất đắt tiền, bề ngoài cũng rất đáng yêu, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn, cô đoán chắc chắn bé gái này lạc mất người thân.
Bé gái kia mếu máo vừa khóc vừa nói: "Cô ơi, cháu không biết đây là ở đâu, cháu muốn về nhà."
Đới Manh rất thích trẻ con, vừa nhìn bé gái đó mếu khóc đã động lòng ngay, khẽ xoa đầu bé gái, nói: "Cháu có nhớ số điện thoại của ai hay là nhớ nhà của cháu ở đâu không? Cô sẽ giúp cháu tìm lại người nhà."
Bé gái đó lắc đầu, nói: "Cháu không biết... Cháu sợ quá..."
Đới Manh có chút bối rối trong trường hợp này, không nhớ số điện thoại, không nhớ địa chỉ nhà, biết ở đâu mà tìm?
Khẽ vỗ về bé gái kia, Đới Manh nói: "Được rồi, đừng sợ, cô chở cháu lên các chú cảnh sát nhé? Các chú ấy sẽ tìm được ba mẹ cho cháu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đới Ngôn] [Hoàn] Nữ minh tinh và trợ lý của cô ấy
FanfictionCP Đới Manh x Dụ Ngôn Thể loại: hiện đại, giới giải trí, ngọt, HE Tình trạng: Đã hoàn "Trong tình yêu, đáng thương nhất là mối tình đầu, khó chế ngự nhất là mối tình đầu, khiến ta phiền não nhất cũng là mối tình đầu, nhưng may mắn thay, mối tình đầu...