Chương 222 : Không Sao, Tôi Sẽ Không Bỏ Qua.

190 13 1
                                    

Năm phút sau, xe dừng ở trước cửa bệnh viện cách đài truyền hình gần nhất, Độ Khánh Thù vội vàng mở cửa xe, lảo đảo nghiêng ngã đi xuống, kết quả chưa đi được mấy bước, đã bị người nào đó ôm lên lần nữa rồi, cậu gấp đến độ không ngừng ngắt anh, đánh anh.

"Thả tôi xuống, Kim Chung Nhân." Cậu cắn răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm, trong mắt lóe ra sự tức giận.

"Nai con, nếu như em muốn ồn ào để tất cả mọi người đến vây xem, anh cũng không ngại, cơ thể em không thoải mái, anh ôm em đi không phải đỡ dùng sức sao? Hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn em, như vậy có thể giảm bớt thời gian khổ sở của em." Kim Chung Nhân chau mày lại nói, cậu trai này thật là càng ngày càng làm cho anh nhức đầu.

Độ Khánh Thù quyết định không nói gì, mỗi lần nói một câu cậu đều sẽ đau hơn, thật sự không còn sức rồi, mặc dù anh nói đúng, nhưng anh vẫn không thể nào hiểu chính xác ý của mình, hoặc là nói rằng anh cố ý làm bộ như không biết cậu ghét anh, không muốn nhìn thấy anh.

Một người đàn ông đẹp trai cao ráo mặc tây trang đen ôm một người con trai mặc áo sơ mi trắng bước đi ở trên hành lang bệnh viện, khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn, chủ yếu là bởi vì hai người này quá mức nổi bật, màu sắc trắng đen tương xứng, còn có ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, phong cách mãnh mẽ bản lĩnh và dáng người cao lớn của người đàn ông làm cho các cô y tá trợn to mắt, hâm mộ người con trai trong ngực anh ta muốn chết.

Độ Khánh Thù xem thường nhếch môi, thấy trai đẹp lập tức hò hét, chẳng lẽ họ không biết có một câu nói là biết mặt không biết lòng sao? Thật ra thì bề ngoài anh tuấn của người nào đó ẩn giấu một trái tim khốn khiếp! ╭(╯╰)╮

Sau khi bác sĩ xem qua triệu chứng của Độ Khánh Thù, hơi trầm ngâm, "Cũng may, không có chuyện gì quá lớn, bởi vì đường tiêu hoá không tốt thôi, chích một mũi là được rồi."

Kim Chung Nhân vừa nghe, chân mày liền nhíu lại, nai con đau đến lợi hại như vậy, còn nói không có gì? Trong giọng nói mơ hồ có chút không vui "Bác sĩ, cậu ấy đau bụng dữ như vậy sao chỉ là do đường tiêu hoá không tốt được?"

Câu hỏi của anh khiến ông bác sĩ rất là bất mãn, ông khám chữa bệnh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác chất vấn, ngay sau đó giọng nói cũng không được tốt, "Ăn quá nhiều nên dạ dày không chịu nổi, toàn bộ chất đống tắc nghẽn ở bên trong, không phải tiêu hóa không tốt thì là cái gì?"

Bác sĩ nói quá rõ ràng, khiến Độ Khánh Thù cảm thấy hơi ghê tởm, nghĩ đến mấy ngày trước mình cố ăn, hoàn toàn không cố kỵ chút nào, các loại món ngon chua, ngọt, cay, đều ăn xuống bụng, nhất là cay, đã lâu chưa ăn, nên không chịu nổi.

"Tôi đi toilet." Cậu biết đây là kết quả do cái miệng của mình, quả nhiên không thể nhất thời ham ăn, còn phải suy nghĩ xem dạ dày có chịu được hay không, ba năm đã thích ứng với món ăn Tây, đột nhiên trong vòng ba ngày toàn ăn món ngon Trung Quốc, quả nhiên là kỳ lạ, haizzz. . . . . . Xem như là một bài học!

Vốn bác sĩ sắp xếp cho Độ Khánh Thù ở phòng bệnh bình thường, nhưng Kim Chung Nhân lại cho người ta đổi sang một phòng bệnh cao cấp, một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp và một phòng vệ sinh, vô cùng hào hoa khí phái!

Bà Xã Anh Chỉ Thương Em 2 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ