Sau khi trầm mặc ngắn ngủi trong xe, Độ Khánh Thù chậm rãi mở miệng, “A Nhân, nếu không chúng ta đi một chuyến đến bệnh viện?”
Một lúc lâu, Kim Chung Nhân vẫn không lên tiếng, từ bên cạnh nhìn sang, môi mỏng của anh mím rất chặt, lộ ra vẻ lạnh lùng kiên nghị, mắt nhìn phía trước, dường như sóng không gợn, nhưng Độ Khánh Thù phát hiện anh cầm tay lái rất chặt.
“Không phải nói đi ngân hàng sao?” Anh lạnh nhạt nói sang chuyện khác.
“Ừmh… Vậy thì đi ngân hàng thôi.” Độ Khánh Thù biết được trong lòng anh không thể tiếp thu chuyện như vậy ngay lập tức, cần một quá trình hấp thu, nên không nói thêm nữa.
Tốc độ chuyển khoản rất nhanh, cậu gửi tin nhắn cho Kiều Tuyết Nghiên, tiền đã chuyển đến thẻ của em, đi nộp viện phí, có tiến triển hoặc tình huống gì thì kịp thời điện thoại cho anh, một mình em gánh không nổi, là bạn bè, chìa tay giúp đỡ em cần phải vậy.
Sau khi Kiều Tuyết Nghiên nhận được tin nhắn trả lời lại: Anh Độ, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của anh trong lòng, cám ơn anh!
Độ Khánh Thù lặng lẽ thở dài trong lòng, số mạng thật biết trêu người, thời gian sau ba mươi năm, mẹ a Nhân biến mất đột nhiên xông ra, còn dẫn theo con gái bên cạnh, tính toán, cũng là em gái cùng mẹ khác cha với a Nhân, nhưng tính tình mẹ anh lại quái dị ích kỷ, sao cũng không chịu nhận con trai, chỉ tập trung tinh thần thích con gái.
Nếu Thẩm Ý Linh có thể hơi rộng lượng hiền lành một chút, có phải kết quả sẽ khác?
Sau khi làm xong thủ tục chuyển khoản, hai người lái xe về nhà, dọc đường trầm mặc hiếm thấy, Kim Chung Nhân mím môi suy nghĩ, Độ Khánh Thù rất lo lắng liếc nhìn anh mấy lần, mấy lần há mồm định nói gì, cũng không mở miệng.
Sau khi về đến nhà, Kim Chung Nhân cởi áo khoác ngoài lập tức lên lầu, Độ Khánh Thù sắc mặt rầu rĩ nhìn theo bóng lưng anh, cảnh này vừa vặn bị Kim lão phu nhân nhìn thấy, hỏi dò: “Khánh Thù! Không phải nói tới nhà mẹ Diệp cháu ăn cơm rồi trở lại sao? A Nhân và cháu buồn bực?”
“Không có! A Nhân anh ấy bởi vì chuyện công tác… Tâm tình hơi không tốt, chúng cháu nghĩ buổi tối trở lại ăn cơm chung với bà nội!” Độ Khánh Thù lập tức đi tới ôm cánh tay Kim lão phu nhân, nũng nịu nói sang chuyện khác.
“Thật sao? Bà già ta cũng không dễ lừa dối như vậy đâu!” Kim lão phu nhân cười híp mắt vạch trần lời nói dối của cháu dâu.
“Bà nội, cháu nào dám lừa bà?” Độ Khánh Thù cười đến mắt cong cong.
“A Nhân do bà nhìn từ nhỏ mà lớn lên, tất cả cảm xúc của nó đều không thể gạt bà, hơn nữa nó luôn phân chia chuyện công và chuyện riêng rất rõ ràng, chưa bao giờ mang cảm xúc công việc về nhà, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kim lão phu nhân không hổ là hỏa nhãn kim tinh, muốn nói láo dưới mí mắt bà, hoàn toàn không thể.
Trên trán Độ Khánh Thù đã đầy mồ hôi, khí ấm trong phòng mở quá lớn, mặc bộ dài tay hơi không chịu nổi, cậu đã đồng ý với a Nhân, cho dù như thế nào cũng không được nói chuyện về Thẩm Ý Linh với bà nội, tuổi bà đã cao, không thể bị kích thích.