Kim Chung Nhân ôm chặt người trong ngực hơn, đúng vậy! Anh còn có cậu, cậu là bà xã của anh, là người làm bạn cả cuộc đời anh, từ nay về sau, anh không bao giờ là người cô đơn nữa.
Vì vậy hơi ngoài ý muốn, hai người bất đắc dĩ kết thúc du lịch trăng mật sớm, cả đêm ngồi trên máy bay tư nhân bay về thành phố C, trên máy bay, Kim Chung Nhân nói Độ Khánh Thù đừng kể chuyện đã gặp người phụ nữ kia ở Thụy Sĩ cho bà nội, thân thể bà không khỏe, không thể bị kích động hay bị bất kỳ kích thích gì.
“Ừ, yên tâm đi, em sẽ không nói với bà nội, nhưng anh..” (thật sự không có chuyện gì sao?) Độ Khánh Thù muốn nói lại thôi, thật ra thì cậu lo lắng nhất lại là anh, mặc dù anh không nói gì, nhưng sắc mặt của anh lại không tốt.
Hơn nữa, dù chuyện này xuất hiện trên người nào, tâm tình sẽ kém đến cực điểm, mẹ ruột của mình đã vứt bỏ mình rời đi sớm như vậy, không quan tâm mình nhiều năm như vậy, lại còn xây dựng gia đình với người đàn ông khác, sinh con gái, mặc dù chồng qua đời, nhưng người một nhà sống vô cùng hạnh phúc.
Đổi lại là cậu, trong lòng nhất định sẽ vô cùng khó chịu, khái niệm mẹ và cha không giống nhau, tình huống của cậu rất khác a Nhân, so sánh như vậy, cậu còn hạnh phúc hơn a Nhân nhiều.
Ít nhất, không phải cha cậu không thương mẹ cậu, cũng không phải không cần các cậu, chỉ vì bị hiểu lầm nên mới trì hoãn nhiều năm như vậy, sau khi cha tìm được cậu, thương yêu cậu quá rõ ràng.
Mà a Nhân, hoàn toàn bị chính mẹ đẻ vứt bỏ, không quan tâm anh, đột nhiên trong lòng cậu bị nhéo đau, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dịu dàng hôn khóe môi anh, cậu không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể yên tĩnh cùng anh, cho anh biết anh không một mình, không còn cô đơn nữa.
--- ---------- -----
Sau khi về đến nhà, Kim lão phu nhân vui vẻ nhìn cháu nội và cháu dâu mình, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều, xem ra sắp có chuyện tốt! Vội vàng dặn bảo phòng bếp trong khoảng thời gian này phải hầm chút canh bổ, Độ Khánh Thù uống đến sắp nôn ra, nhưng lòng thành của bà nội, cậu không thể cự tuyệt, đành phải càu nhàu oán trách với ông xã khi trở về phòng vào buổi tối.
Cũng may sau khi trở về, Kim Chung Nhân rơi vào bân rộn trong công việc, dường như dần dần quên lãng việc gặp mẹ ruột ở Thụy Sĩ, nhưng Độ Khánh Thù biết, chắc chắn là chưa, anh chỉ chôn dấu dưới đáy lòng mà thôi, a Nhân là người không có sở trường bày tỏ, ngay cả trong lòng có phiền não cũng không biểu lộ ra, đã sớm thành thói quen một mình chịu đựng.
Buổi tối, cậu tắm xong ra ngoài phát hiện trong phòng không có ai, liền đi xem anh làm việc trong thư phòng, đẩy cửa ra đi vào, không ngờ phát hiện anh đang hút thuốc trước cửa sổ sát đất, điếu này đến điếu khác, bóng lưng thoạt nhìn cô đơn lặng lẽ như thế, không khỏi nhẹ nhàng đi tới, vòng chắc hông anh.
“Còn đang suy nghĩ chuyện của mẹ anh sao?” Giọng nói ngọt ngào hiền lành của cậu giống như rót vào lòng anh một dòng nước ấm.
“Bà ấy không phải mẹ của anh.” Giọng Kim Chung Nhân lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm tốt nào, bắt đầu kể từ ba mươi năm trước khi bà vứt bỏ mình rời đi, trong sinh mệnh của anh đã không còn chữ “mẹ” này, cũng là từ cấm của anh.