Kim Chung Nhân không hiểu, ăn giấm loạn? Anh ăn giấm loạn lúc nào hả?
Mí mắt của Độ Khánh Thù nhảy đến mấy lần, không phải bà nội đi ngủ rồi sao? Tại sao dậy rồi? Chỉ có thể mở miệng cười, "Bà nội, không sao đâu! Là do A Nhân quá căng thẳng, làm phiền bác sĩ Đinh đến đây một chuyến, ông ấy nói ta cháu và cục cưng đều rất khỏe mạnh."
"Ừ, không có việc gì là tốt, A Nhân . . . . ." Kim Chung Nhân lão phu nhân còn chưa nói xong, liền bị Độ Khánh Thù trách móc rồi.
"Bà nội, bà đi ngủ đi, đừng lo lắng cho chúng cháu." Cậu mặt mày hớn hở .
Kim lão phu nhân hoài nghi nhìn hai người một cái, trong lòng cho là Khánh Thù cố ý bao che, liền không nói cái gì nữa, người làm bà nội như bà, dĩ nhiên hi vọng nhìn thấy cháu trai và cháu dâu hạnh phúc mỹ mãn.
Trở về phòng, Kim Chung Nhân liền không nhịn được hỏi: "Em và bà nội nói cái gì vậy?"
"Còn không phải là bởi vì anh." Độ Khánh Thù quyệt miệng ngồi vào trên giường, dáng vẻ ai oán.
"Bởi vì anh?" Người đàn ông nào đó hơi nghi ngờ, chuyện này liên quan gì tới anh đây?
"Chính là lúc anh mới trở về! Anh đen mặt đi thẳng lên lầu, em ở dưới lầu bị bà nội chặn lại, bà liền hỏi anh bị sao vậy, sau đó em liền nói với bà là bởi vì chuyện công tác, ai ngờ bà nội không tin lời của em, còn nói nhìn anh từ nhỏ đến lớn, mọi cử động của anh đều rõ như lòng bàn tay, đừng hòng lừa gạt bà. Trong lúc bối rối, biết không thể nói với bà chuyện của Thẩm Ý Linh, bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời bịa một lời nói dối đáng tin, thật may là, bà nội tin." Vẻ mặt của Độ Khánh Thù hơi bất đắc dĩ.
"Người có thể lừa gạt được bà nội, quả thật rất ít, rốt cuộc em nói với bà cái gì?" Kim Chung Nhân khẽ nhếch đuôi mắt lên lên, thành một đường cong đẹp mắt, nhàn nhạt phiêu đãng ra ngoài.
Độ Khánh Thù trở mình một cái lăn vào nằm trong ngực anh, hai cánh tay vòng quanh eo của anh thật chặt, toét miệng cười cười, "Em nói anh ghen."
"Ghen?" Kim Chung Nhân kéo dài âm, đáy mắt cũng mang ý cười.
Bình thường dưới tình huống này, Độ Khánh Thù đều là thẳng thắn được khoan hồng, lại nói ! Cậu cũng không làm gì sai, cái này gọi là lời nói dối có ý tốt, rõ ràng bà nội quá khôn khéo.
Nghe cậu trai trong ngực nửa nũng nịu trần thuật đầy đủ câu chuyện, Kim Chung Nhân đối với cậu vừa yêu vừa hận, không trách được bà nội nói anh ăn dấm loạn, thì ra là nai con cố ý "Phỉ báng" anh, xem anh có trừng trị cậu thật tốt không.
Giơ cánh tay lên làm bộ muốn đánh cái mông của cậu, Độ Khánh Thù gào khóc nói, "HUHU. . . . . . Cái này gọi bạo lực gia đình! Con còn chưa ra đời đâu, anh đã muốn đánh ba mẹ con em, Hừ!"
Kim Chung Nhân bị cậu chọc cho dở khóc dở cười, anh đánh cậu khi nào, cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, hơn nữa, cậu nói láo cũng là vì giúp mình giữ bí mật, được người vợ như thế, anh đã thấy đủ rồi.
"Bà xã ngoan, đừng la nữa, bà nội lại bị đánh thức thì làm sao đây?" Kim Chung Nhân cười dụ dỗ nói.
"Em liền nói là anh bắt nạt em, bạo lực gia đình!" Độ Khánh Thù hừ lỗ mũi, há mồm cắn một cái trên ngực anh.