"Miệng phỏng rồi, không ăn được." Giọng điệu của Kim Chung Nhân hơi buồn bã, điều này làm cho Độ Khánh Thù thiếu chút nữa phun hết thức ăn trong miệng ra, đúng là sấm sét cuồn cuộn, anh vậy mà đang làm nũng với mình, thật là khiến cho cậu không thể thích ứng.
"Đáng đời, ai kêu anh ăn nhanh như vậy, cũng đâu có ai hối húc anh." Cậu bĩu môi, liếc anh một cái.
"Nai con, anh còn muốn uống nước." Trong giọng nói của Kim Chung Nhân đầy oan ức, hai tròng mắt đen mong chờ nhìn Độ Khánh Thù.
Ai nói chỉ có mĩ thụ mới là họa thủy ( hồng nhan hoạ thuỷ - kẻ gây tai hoạ ) đây! Đàn ông yêu nghiệt còn hơn cả mĩ thụ! Thật sự làm cho tim gan người ta loạn lên rồi, vẫn nhắm mắt làm ngơ, Độ Khánh Thù không để ý tới anh, chỉ cúi đầu lo ăn cơm, muốn coi thường sự nhộn nhạo quẩn quanh ở trong lòng mình, nhưng người nào đó vẫn cố tình nhìn chằm chằm cậu, không có ý định bỏ qua.
"Trên mặt tôi không có mọc hoa, nhìn cái gì mà nhìn! Ăn cơm nhanh lên." Độ Khánh Thù cố ý hung dữ nói, sau đó gắp cho anh rất nhiều thức ăn, chất đống trong chén của anh giống như một tòa núi nhỏ.
Kim Chung Nhân khẽ cau mày, "Ăn không được, miệng đau, nhưng bụng rất đói."
Xem như Độ Khánh Thù đã thấy rõ mục đích tối nay của anh, luôn dung thủ đoạn như vậy có ý gì đây? Bây giờ bọn họ không phải là người yêu, làm như vậy sẽ gợi lại chuyện cũ trước kia, làm cho cậu thêm thương cảm mà thôi, chẳng lẽ anh cho rằng làm những điều này thì có thể nối lại tình xưa sao?
"Ăn không vô thì đừng ăn." Cậu chợt tức giận, giận anh, cũng giận mình, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi đến quầy tính tiền, kết quả bị Kim Chung Nhân kéo lại, "Anh đi."
"Không được! Đã nói là do tôi mời khách." Độ Khánh Thù cũng rất bướng bỉnh, kiên trì không chịu.
"Em mời khách, anh trả tiền, giống nhau." Suy nghĩ của Kim Chung Nhân xoay chuyển rất nhanh, cũng kiên trì không để cho cậu trả tiền.
Trong lúc hai người giằng co chưa xong, phục vụ rất quyết đoán nhận lấy thẻ vàng trên tay của Kim Chung Nhân. Phải biết rằng, gặp phải tình huống 2 người tranh nhau trả tiền, phục vụ đều thu tiền của nam, đây là định luật không thay đổi, cho nên Độ Khánh Thù không thể trả tiền theo tính toán, cậu tức giận đến phồng má, nhưng cố tình không có chỗ phát tác, chỉ có thể nắm chặt tay thở phì phò đi ra ngoài.
"Nai con, chờ anh một chút." Kim Chung Nhân la lên ở sau lưng cậu, nhưng Độ Khánh Thù đang tức giận sẽ không để ý đến anh, chỉ lo đi về phía trước, cũng may người anh cao chân anh dài, chưa bao lâu đã đuổi theo cậu, lấy lòng nói, "Nai con, đừng giận, nếu không lần sau đến lượt anh mời khách, em trả tiền?"
"Được! Lần sau anh còn như vậy tôi sẽ lập tức trở mặt với anh!" Độ Khánh Thù dùng sức hất bàn tay anh nắm lấy cánh tay mình ra, không chút nào ý thức được mình đã bị anh gài bẫy, đồng nghĩa với việc đồng ý hẹn anh lần sau.
Kim Chung Nhân lại cảm thấy cậu đáng yêu khác thường, không để cho cậu trả tiền cũng có thể làm cậu giận đến như vậy, không biết có phải là do Độ Khánh Thù không muốn vì vậy mà thiếu anh cái gì, dù sao trước mắt hai người không có chút quan hệ nào, anh giúp mình lấy được vé khách VIP, lại không thấy anh muốn tiền hay nói lên bất kỳ yêu cầu vô lễ nào, điều này khiến cho cậu hơi băn khoăn, nên muốn mời anh đi ăn cơm, ai ngờ anh lại giành trả tiền, chuyện này thuộc về vấn đề nguyên tắc, đương nhiên cậu tức giận.
"Ừ, em muốn sao cũng được." Giọng nói cưng chiều của anh giống như một xô nước đá, dập tắt lửa giận trong lòng của Độ Khánh Thù, rất nhanh cậu bình tĩnh lại, "Khuya lắm rồi, tôi phải về nhà."
"Nai con, chúng ta trò chuyện một chút được không?" Kim Chung Nhân cảm thấy trong lòng nai con vẫn có anh, nhưng vì sao mỗi lần đến thời khắc mấu chốt cậu đều trở nên rất lạnh nhạt, giống như cố ý trốn tránh, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến cậu không muốn tiếp nhận người yêu của mình lần nữa, rốt cuộc khúc mắc của cậu là cái gì? Giống như Thế Huân từng nói, tâm bệnh cần phải chữa bằng tâm dược, anh phải biết rõ vướng mắt trong này mới được.
"Tôi mệt rồi, muốn về nhà ngủ." Độ Khánh Thù cố ý trốn tránh vấn đề này, cậu sợ mình sẽ không nhịn được nói ra chuyện đứa nhỏ, nhưng cậu không muốn nói, chuyện đó tương đương với một vết sẹo chôn dưới đáy lòng, cậu không muốn nhắc lại.
"Được, anh đưa em về." Mặc dù Kim Chung Nhân rất muốn giữ cậu lại, nhưng sau khi đã trải qua nhiều việc như vậy, anh cũng hiểu, ép buộc là vô ích, hơn nữa đối với nai con mà nói, anh muốn cậu cam tâm tình nguyện.
Thấy anh đồng ý dễ như vậy, ngược lại Độ Khánh Thù cảm thấy ngoài ý muốn, giương mắt liếc anh một cái, nửa cắn môi đi theo anh lên xe, dọc theo đường đi, cậu vẫn chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, tròng mắt đen không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm ngọn đèn đường ở xa, chỉ tiếc dù cho có náo nhiệt sầm uất hơn nữa, ấm áp rực rỡ hơn nữa, cũng không thuộc về cậu, nhắm mắt lại khẽ tựa vào trên ghế ngồi, hưởng thụ cảm giác yên bình trong giây phút này.
Lúc xe ngừng lại, cũng không có ai mở miệng nói chuyện trước, cũng không có ai mở cửa xe, bên trong không gian tĩnh mịch chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn của hai người, dường như không có ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp này.
"Tôi đi đây." Độ Khánh Thù mở miệng trước, nghiêng người mở cửa chuẩn bị đi, lại bị Kim Chung Nhân nắm lấy cánh tay trái.
"Nai con, anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không ép buộc em làm bất kỳ chuyện gì em không thích, anh vẫn sẽ theo đuổi cho đến khi em đồng ý mới thôi." Giọng nói của Kim Chung Nhân khàn khàn, sâu đậm, lộ ra sự kiên định.
Lòng của Độ Khánh Thù hơi rung động, cuống quít tránh thoát bàn tay của anh, nghiêng người xuống xe, không thể phủ nhận, những lời này của anh đã khuấy động lên một gợn sóng lớn trong lòng cậu, nếu như ba năm trước đây anh luôn mạnh mẽ chiếm đoạt mình, ít nhất mình còn có lý do hận anh, nhưng bây giờ anh lại thay đổi chiến thuật, làm cho cậu không thể hận nổi.
Cho tới lúc cậu lên lầu, bước chân hơi hỗn độn, cảm giác có một ánh mắt thâm tình đang nhìn mình chăm chú ở sau lưng, làm cho cậu hít thở không thông, sau khi vào nhà, cậu liền tựa vào trên cửa mở to miệng thở phào nhẹ nhõm.
"Bé Thù, con làm sao vậy?" Vừa đúng lúc Diệp Lan đi ra từ trong phòng để rót nước uống..., nhìn thấy con trai tựa vào trên cửa che ngực, còn tưởng rằng cậu bị cái gì dọa sợ.
"Không có sao, có thể là do con lên lầu quá gấp, nên hơi khó thở, mẹ Diệp, mẹ còn chưa ngủ à?" Độ Khánh Thù nở nụ cười ngây thơ, cậu không muốn làm cho mẹ Diệp lo lắng.