“Được, tao có thể cho mày.” Kim Chung Nhân trả lời không chút do dự, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, Hứa Kiến à Hứa Kiến, mày đúng là công phu sư tử ngoạm chẳng lẽ mày cho rằng tao cho mày, mày sẽ có khả năng đó sao?
Đồng thời, anh cũng đang tiến hành vụ đánh cuộc hạng nhất ở đây, đánh cuộc tâm lý Hứa Kiến đủ năng lực chịu đựng.
Tập đoàn Kim thị là cơ nghiệp do người mấy đời nhà họ Kim lập nên, người ngoài không thể lĩnh hội được tâm huyết và gian khổ phải trả, từ ông tổ của anh sáng lập tập đoàn Kim thị cho đến giờ, đã hơn tám mươi năm rồi, dốc vào quá nhiều tình cảm, cũng tạo thành quan hệ tình cảm sâu sắc với các cổ đông cấp cao của công ty, phần lớn mọi người đều thật lòng thật tâm đứng bên cạnh anh, chỉ có một số người có ý đồ bất chính, nhưng anh đều nắm chắc những người đó trong lòng bàn tay, không nhảy ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Tập đoàn Kim thị hòa thuận đồng tâm như thế, người ngoài không thể nhúng tay vào, coi như anh chuyển toàn bộ cổ phần cho Hứa Kiến, vậy cũng chỉ là cái thùng rỗng, bởi vì toàn bộ nhân viên cấp cao của tập đoàn Kim thị chỉ nhìn nhận anh là tổng giám đốc, bất kỳ người nào đón nhận lấy đều có kết quả không nắm được quyền lực chân thực.
Ngoại trừ những điều này, anh còn có một cách đoạt lại cổ phần đã mất, đây là bí mật của nhà họ Kim bọn họ, chỉ có người thừa kế biết, cho nên, anh mới dám bình tĩnh nói ra những lời này, bằng không sợ rằng ông cụ nhà họ Kim sẽ phải bò ra khỏi mộ tổ mà đánh tỉnh đứa cháu bất hiếu này.
Vốn Hứa Kiến chỉ nói giỡn một chút mà thôi, nghe thấy anh ta đồng ý sảng khoái như vậy, ngược lại sinh lòng nghi ngờ, không hiểu trong hồ lô của anh ta chứa cái gì, càng không tin anh ta dễ dàng chắp tay nhường tập đoàn Kim thị cho người khác, chính là một Độ Khánh Thù sao có thể so sánh được với tập đoàn Kim thị phú khả địch quốc *?
(*) phú khả địch quốc: giàu có hơn cả đất nước, quốc gia
Hừ! Anh ta coi mình là đứa trẻ lên ba sao? Sao anh có thể bị lừa bởi trò hề cấp thấp này?
【Đừng cho rằng tao không biết trong lòng mày đang nghĩ gì! Tao càng chân chân thực thực muốn tiền hơn là muốn tập đoàn Kim thị, còn nữa, mày phải quỳ gối cầu xin tha thứ trước mặt tao.】Giọng nói của Hứa Kiến trở nên hung dữ phách lối.
Kim Chung Nhân cũng biết anh ta không có can đảm đó, loại tiểu nhân này đa nghi từ nhỏ, vốn không làm được chuyện gì lớn, chỉ biết rõ vài chiêu hạ lưu.
“Có phải như vậy mày sẽ thả Độ Khánh Thù không?” Anh nhíu mày hỏi, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng quỳ trước mặt ai, không nghĩ tới lần này phải quỳ trước kẻ cặn bã Hứa Kiến này.
【Dĩ nhiên không thể nào! Mày cho rằng tao là ông nội đã chết sao? Nói buông liền buông, cậu ta vốn là người con trai tao nhìn trúng, bị mày một cước chặn ngang lừa chạy, ta cũng không ngại cậu ta là chiếc giày rách, cậu ta nên vui mừng mới đúng, chẳng lẽ đi theo tao không tốt hơn đi theo mày? Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Kim, chỉ cần ngoắc tay, phụ nữ sẽ đi qua từng hàng, mày cần gì phải cố chấp như vậy.】Hứa Kiến châm chọc, giọng nói bỉ ổi ghê tởm.