Phù Trừng bưng chén thuốc, bước đi trên con đường lạnh lùng trong cung, không bao lâu, lại bước vào Tê Hoàng cung, bước đi dưới tàng cây ngô đồng bên tường.
Tiếng tỳ bà vang lên, giống như những hạt trân châu rơi xuống bàn ngọc, linh linh toái toái, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trái tim Phù Trừng đột nhiên cả kinh, theo lý thuyết, lúc này Mộ Dung Hiền phi phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sao lại đứng lên đàn tỳ bà? Nếu như không phải là Mộ Dung Hiền phi, một cung nữ bình thường sao có thể gảy ra huyền âm ở đây, quấy nhiễu chủ tử nghỉ ngơi?
Đến gần cửa cung, Phù Trừng không khỏi ngây người đứng tại chỗ --
Sa y màu xanh da trời khoác trên thân người, trên gương mặt giống như băng sương mang theo một tia mỏi mệt, khóe môi trắng bệch của Mộ Dung Yên khẽ cong lên, ngón tay nhẹ nhàng phất động tỳ bà trong lòng.
Thanh âm nghe không ra là thủ khúc gì, mỗi một âm thanh đều nhẹ nhàng, luôn vang lên khi dư âm của tiếng đàn phía trước tan hết, cho dù chỉ có một âm, cẩn thận thưởng thức những âm điệu du dương trong đó, cũng đủ để làm cho người ta ghi tạc trong một khoảnh khắc.
Mộ Dung Yên lúc này, bình tĩnh như một vùng biển xanh tĩnh lặng, không có chút gợn sóng.
Phù Trừng lại ngẩn người, thì thào: "Mộ Dung Yên a Mộ Dung Yên, rốt cuộc ngươi là một nữ tử như thế nào?"
"To gan! Dám ở đây nhìn lén nương nương! Ngươi đáng bị tội gì!" Đàn Hương bưng chén canh ngân nhĩ hạt sen đi tới nhịn không được gầm lên một tiếng, vươn một bàn tay đến, nhéo lỗ tai Phù Trừng, nói,"Lại là ngươi!"
Phù Trừng đưa tay hất tay Đàn Hương ra, nhịn không được nói: "Lại là ta thì sao chứ? Ta lại để cho ngươi--" Ba chữ "nắm lỗ tai?" cuối cùng bỗng dưng nhẫn nhịn xuống, Phù Trừng đen mặt quỳ xuống, cắn răng nói: "Nô tài tới đưa thuốc cho nương nương, Hứa Thái y từng phân phó, thuốc này phải uống khi còn nóng, ngọc thể của nương nương mới có thể tốt nhanh hơn một chút."
"Tốt nhanh hơn một chút?" Ngón tay mảnh khảnh của Mộ Dung Yên đột nhiên đè lên dây tỳ bà, đem tỳ bà đặt ở một bên, chậm rãi đứng dậy, bởi vì đau đớn nhịn không được liền nhíu mày lại,"Một khi đã như vậy, ngươi đem chén thuốc lại đây đi."
"Dạ!" Phù Trừng gật đầu đứng lên, sớm đưa thuốc xong, có thể sớm trở về nghỉ ngơi, ở đây lâu thêm một khắc, luôn cảm thấy cả người cũng không được thoải mái.
Phù Trừng cầm chén thuốc cẩn thận đặt ở trên bàn nhỏ, cúi đầu nói: "Thỉnh nương nương uống thuốc."
Đàn Hương cầm chén canh ngân nhĩ hạt sen trong tay đặt ở bên cạnh chén thuốc, hung hăng trừng mắt nhìn Phù Trừng một cái, đi tới bên cạnh Mộ Dung Yên, muốn đỡ nàng, liền thấy nàng đẩy tay Đàn Hương ra.
"Không sao, bổn cung tự mình đi." Mộ Dung Yên cắn chặt răng, nâng mắt chống lại ánh mắt Phù Trừng, cho dù có đau đi nữa, cũng từng bước một đi tới bên bàn nhỏ, thân mình không khỏi run lên.
Phù Trừng cả kinh, theo bản năng muốn đi đỡ nàng, bàn tay đưa đến một nửa, lại cảm thấy đường đột, cuống quít thu trở về.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Phất huyền thập tam khúc - Lưu Diên Trường Ngưng
Fiksi UmumTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.