Một trận chiến đại thắng, trên dưới Cừu Trì một mảnh vui mừng.
Bởi vì Tư Mã Thương Lang chết đã nhiều ngày, thi thể khó coi, đã sớm bị thiêu thành tro tàn, bỏ trong cái hộp nhỏ, dâng đến trong tay Tư Mã Diệp.
Những giọt nước mắt già nua của Tư Mã Diệp rơi xuống, hắn càng thương tâm, tâm Trừng nhi liền càng lạnh.
Sau khi Tạ Huyền xử lý thỏa đáng quân vụ còn lại trong thành, lên điện, hướng Tư Mã Diệp hồi báo mọi chuyện, lúc này Tư Mã Diệp mới dừng khóc, ánh mắt lo lắng dừng trên người Trừng nhi.
"Nếu Thương Lang đã qua đời, ngôi vị Thái tử này cũng không thể bỏ trống quá lâu, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, Tề vương Tư Mã Trừng chính là Thái tử Đại Tấn."
"Mạt tướng bái kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Tạ Huyền cung kính cúi đầu với Trừng nhi, giờ khắc này lại gần nhìn kỹ Trừng nhi, càng cảm thấy khuôn mặt này quả thật là đã từng gặp qua ở đâu đó!
"Tạ phụ hoàng, ân điển." Trừng nhi ôm quyền quỳ xuống trước Tư Mã Diệp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nay nguy hiểm này xem như đã qua, sau hôm nay, chỉ cần từng bước cẩn thận, cũng sẽ không có tai họa nữa.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng." Dương Lan Thanh mặc trang phục sang quý, từng bước một đi lên điện, hướng Tư Mã Diệp khom người cúi đầu.
"Lan Thanh!" Tư Mã Diệp vội vã từ long ỷ đi xuống dưới, vội vàng cầm lấy tay nàng, từng chút ký ức của năm đó hiện lên trong lòng, giờ khắc này, Tư Mã Diệp vong tình cười cười với Dương Lan Thanh, "Những năm qua, liền nhớ chết trẫm!"
Lời nói vốn nên là vui mừng, sự gặp lại vốn nên là vui mừng, nhưng mà, vì sao giờ khắc này nghe thấy một câu như vậy, lòng của nàng cũng là bất an.
Dương Lan Thanh chần chờ nhìn gương mặt Tư Mã Diệp, anh tuấn giống nhau, hạo nhiên giống nhau, nghĩ đến hắn ngàn vạn lần, cũng nhớ đến hắn ngàn vạn lần, nàng nên khóc, nên ủy khuất tựa vào trong lòng hắn mà khóc lóc không ngừng...Vì sao khi mọi khát khao đã thành sự thật, nàng lại phát hiện, đây cũng không phỉa thứ nàng muốn.
Dương Lan Thanh cúi đầu xuống, theo bản năng chuyển tầm mắt tìm kiếm nam tử ôn nhuận đã làm bạn cùng nàng hơn hai mươi năm kia --
Thất Cố...
Dưới đáy lòng kêu lên cái tên này, trái tim Dương Lan Thanh hung hăng thắt lại, cảm giác chua xót lan tràn trong đáy lòng, làm cho lòng của nàng càng thêm bối rối, càng thêm đau đớn.
"Chúc mừng hoàng huynh một nhà đoàn tụ." Tư Mã Yên rưng rưng tiến đến, khom người cúi đầu với Tư Mã Diệp.
Tư Mã Diệp nắm tay Dương Lan Thanh, cười nói với Tư Mã Yên: "Có thể thủ được Cừu Trì nhiều ngày như vậy, nhất định là Yên nhi ngươi mất không ít tâm tư đi? Nay trẫm đến đây, ngươi cũng có thể bình yên nghỉ ngơi một đêm, sáng mai theo trẫm cùng trở về Kiến Khang."
Tư Mã Yên gật gật đầu, nói: "Có thể thủ được Cừu Trì nhiều ngày như vậy, kỳ thật Yên nhi cũng không có làm gì cả, làm được nhiều nhất, chính là Trừng nhi cùng Thanh Hà."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Phất huyền thập tam khúc - Lưu Diên Trường Ngưng
Ficción GeneralTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.