Sau khi ban thưởng, tất nhiên không thể không có đại yến quần thần, trên điện ồn ào náo nhiệt, nhưng mà rốt cuộc có mấy người là thật sự vui mừng, chỉ sợ ai cũng không biết được.
Mộ Dung Xung không muốn ở lại trong cung thêm một khắc, liền sớm lấy cớ đã say mà cáo lui, tuy rằng Phù Kiên biết được, nhưng mà không thế cố ý giữ người lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Xung rời khỏi đại điện.
Phù Trừng uống vài chén rượu, cũng lấy cớ đã say mà lui xuống, đi thẳng đến Lan Thanh các của Thanh phi trong hậu cung. Đối với phỏng đoán trong lòng, nếu như hôm nay không thể tìm hiểu rõ ràng, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể tâm an.
"Các ngươi đều lui xuống đi." Dường như đã sớm đoán được Phù Trừng sẽ xuất hiện, Thanh phi cho lui Hồng Loan và Hứa Thất Cố, một mình đứng ở trên điện, chờ đợi Phù Trừng xuất hiện.
Quả nhiên, không bao lâu, Phù Trừng bước vào Lan Thanh các, kinh ngạc nhìn mẫu phi tựa như đã chờ từ lâu, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngược lại là không biết nên nói câu gì đầu tiên?
Khóe miệng Thanh phi cong lên, cười đến dịu dàng, vươn một tay về phía Phù Trừng, "Trừng nhi, sao? Bất quá là mấy tháng không thấy, ngay cả nương cũng không nhận ra sao?"
Phù Trừng chỉnh đốn lại nỗi lòng, khom người nói với Thanh phi: "Tham kiến mẫu phi."
Thanh phi thản nhiên mỉm cười, đi tới bên người Phù Trừng, ngửi ngửi mùi máu tươi trên Phi hạc giáp của Phù Trừng, nhăn mặt cau mày, nói: "Xem con đứa nhỏ này, một thân máu tươi, vẫn là đi đổi xiêm y lại cùng mẫu phi nói ra những chuyện trong lòng muốn hỏi." Nói xong, Thanh phi chỉ vào phía sau bình phong, "Sớm đã phân phó Hồng Loan chuẩn bị nước ấm và xiêm y sạch sẽ cho con, nhanh đi gột rửa, lát nữa nương sẽ xoa thuốc cho con." Nói xong, Thanh phi từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc trị thương, "Thuốc Hứa Thái y tỉ mỉ bào chế, nhất định có thể làm cho con sớm khỏe lại."
Mẫu phi trước sau như một suy nghĩ chu đáo, Phù Trừng thầm than một tiếng không bằng, cúi đầu lên tiếng đáp lại, đi tới phía sau bình phong, cởi Phi hạc giáp xuống.
Thanh phi đi tới bên giường nhỏ, bưng trà nóng lên, nhấp một ngụm, thở dài nói: "Không ngờ hắn lại đem con phối hôn cho Mộ Dung Xung, Trừng nhi, con đừng vội, nương sẽ suy nghĩ chu toàn cho con, nếu như có chút cơ hội, chắc chắn sẽ làm cho con thoát thân."
Phù Trừng bước vào trong bồn tắm, dòng nước ấm áp bao lấy thân mình có chút lạnh lẽo của nàng, "Mẫu phi, gả hay không gả, kỳ thật cũng không trọng yếu, dựa vào võ nghệ của con, Mộ Dung Xung muốn tới gần con, cho hắn mười năm cũng không thể làm được."
Thanh phi có chút vui mừng mỉm cười, "Nga? Vậy Trừng nhi con nói một chút, cái gì là trọng yếu?"
Phù Trừng hớt một chút nước lên, thấm ở trên người, nghiêm túc nói: " Nắm trong tay cuộc sống của chính mình, không làm quân cờ của người khác."
Ý cười của Thanh phi càng sâu thêm một chút, "Trừng nhi, con có biết, để chờ được con nói những lời này, cần phải trả giá bao nhiêu không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Phất huyền thập tam khúc - Lưu Diên Trường Ngưng
General FictionTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.