Sau khi Đàn Hương băng bó vết thương xong, Mộ Dung Yên liền phân phó nàng lui ra nghỉ ngơi, về chuyện Tiểu Đồng Tử bị thương, vạn vạn không thể truyền ra ngoài. Chờ sau khi Đàn Hương lui ra, Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, mặc dù câu từ lạnh lùng, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo tràn đầy sự quan tâm, "Nếu như muốn làm anh hùng, tất nhiên là phải nếm qua chút đau khổ."
Hứa Thất Cố cởi bỏ lớp áo trên đầu vai Phù Trừng, nhăn mặt cau mày, ưu sắc nói: "Tiểu Đồng Tử, chịu ráng chịu đựng một chút, thuốc bột này có chút đau đấy."
Ánh mắt Mộ Dung Yên hiện lên một tia bối rối, vẻ mặt này của Hứa Thất Cố, thập phần lo lắng cho thương thế của Tiểu Đồng Tử, quan hệ giữa hai người bọn họ không đơn giản chỉ là nô bộc, nhưng mà nếu như nói vẻ mặt thân thiết này thuộc loại tình yêu nam nữ, lại cảm thấy không giống, dù sao nhìn tuổi tác thì dường như Hứa Thất Cố lớn hơn Tiểu Đồng Tử khoảng hai mươi tuổi, chính là không nên có loại tình cảm vong niên này mới đúng.
Phù Trừng cắn răng gật đầu, "Hứa đại nhân, xoa thuốc đi, những loại đau đớn này, ta có thể chịu được."
Mộ Dung Yên đưa cho Phù Trừng một chiếc khăn lụa, "Nếu như đau, liền cắn cái này, hoặc là khóc cũng được."
Phù Trừng tiếp nhận khăn lụa của Mộ Dung Yên, chính là gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi hơi cong lên cười khẽ, "Ta sao có thể để cho ngươi coi thường chứ?"
"Ngươi!" Mộ Dung Yên liền xoay mặt đi, "Hứa đại nhân, xoa thuốc!"
"Dạ!" Hứa Thất Cố lên tiếng trả lời đem thuốc bột rắc lên vết thương trên đầu vai Phù Trừng, đau đến mức Phù Trừng cắn chặt bờ môi, liên tục hô hấp.
Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn thoáng qua Phù Trừng, thấy nàng đổ mồ hôi lạnh, không biết tại sao, liền vươn tay ra, rút đi chiếc khăn lụa từ trong lòng bàn Phù Trừng, yên lặng lau đi mồ hôi lạnh cho Phù Trừng.
Thân mình Phù Trừng run lên, kinh ngạc chống lại đôi mắt của nàng, "Nương nương?"
"Chịu đựng." Mộ Dung Yên lạnh lùng bỏ lại hai chữ, nghiêng mặt nói với Hứa Thất Cố, "Hứa đại nhân, vết thương của Tiểu Đồng Tử, có trở ngại gì không?"
Hứa Thất Cố vội vàng dùng băng gạc trong hòm thuốc quấn lấy vết thương trên đầu vai Phù Trừng, lại cúi đầu xử lý vết thương trên cánh tay Phù Trừng, lúc này mới ôm quyền trả lời: "Bẩm nương nương, may mà Tiểu Đồng Tử đều chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, trong vòng một tháng, sẽ kết vảy."
"Vậy là tốt rồi." Mộ Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua xiêm y nhuốm máu của Phù Trừng, nói: "Hứa đại nhân, nay Tiểu Đồng Tử đã như vậy, thật sự là không tiện theo ngươi trở về, tối nay liền ở lại nơi này của bổn cung dưỡng thương đi."
Hứa Thất Cố hiểu được ý tứ của Mộ Dung Yên, "Ngày mai lúc hạ quan đến thỉnh mạch, sẽ mang theo một bộ xiêm y sạch sẽ đến."
"Hứa đại nhân, làm phiền." Phù Trừng cảm kích gượng cười với Hứa Thất Cố.
"Tiểu Đồng Tử, tự chiếu cố bản thân, khắp nơi để ý, đừng để lại bị thương." Hứa Thất Cố nói xong lời thâm ý, cung kính cúi đầu với Mộ Dung Yên, "Vậy, Tiểu Đồng Tử liền làm phiền nương nương, hạ quan tin tưởng xưa nay nương nương ân oán rõ ràng, Tiểu Đồng Tử ở đây dưỡng thương, tất nhiên tốt hơn so với trở về nghỉ ngơi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Phất huyền thập tam khúc - Lưu Diên Trường Ngưng
General FictionTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.