Đồng hồ đếm ngược còn bốn mươi lăm giây, đột nhiên, cả “màn trời” thình lình đứng lại, tiếp đó, trước những ánh mắt chăm chú mù mờ của mọi người, một tấm ảnh thiếu niên được thay vào.
Cậu ta khoảng mười chín tuổi, ngoại hình rất bình thường, hơi đen, khi đối mặt với ống kính, tư thế đứng rất câu nệ, nhưng miệng lại cười toe toét, không che không giấu lộ ra hàm răng trắng.
Ánh mắt người đàn bà trên tầng thượng bất ngờ gặp tấm ảnh cũ rạng rỡ này, bà lập tức khựng lại, một chân trong một chân ngoài lan can, “cánh” sau lưng bị gió đêm thổi bay phất phới.
Bà nhìn thấy, tất cả những người chờ buổi diễn thử lễ bế mạc ở quảng trường trung tâm cũng nhìn thấy, Lạc Văn Chu mới kiểm tra xong một tòa nhà đang chạy ra ngoài, nghiêng đầu trông thấy bên ngoài đã thay đổi chóng mặt, trượt chân suýt nữa lăn xuống cầu thang.
Một viên cảnh sát bên cạnh giật mình: “Đội trưởng Lạc, quyền trực tiếp là người ta mua mà, còn có thể đột nhiên đổi luôn hả? Thật là, thật là phung phí quá!”
“Đừng nói nhảm!” Lạc Văn Chu không dừng bước, cầm bộ đàm lên, “Tổ 1 trả lời, tìm được chiếc xe kia chưa? Chú ý tất cả các giao lộ, một khi chủ xe lộ diện, lập tức bắt giữ. Gửi loại xe và biển số cho Phí Độ, kêu cậu ta nhân tiện chiếu lên màn hình lớn, khuyến khích mọi người báo cảnh sát.”
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển của tòa cao ốc trung tâm thương mại, một nhóm nhân viên đang bận tối mặt.
“Máy quay phim xong chưa?"
“Máy xử lý video đâu?”
“Đèn đèn đèn… này, cẩn thận cái dây đó!”
Giữa tiếng ồn ào, Phí Độ cố nén sự kích động muốn đi tới đi lui, ép mình đứng yên trong một góc không hề nhúc nhích.
Đôi giày da chẳng biết dính một vết bẩn từ khi nào đang gõ nhẹ mặt đất, giống như trong thế giới của cậu trước sau luôn có một ca khúc nhịp 4/4 thong thả, bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cách mọi âm thanh xung quanh.
Đột nhiên, ngọn đèn trước mặt sáng lên, Phí Độ ngẩng đầu.
“Chủ tịch Phí, thiết bị vào vị trí rồi!”
Người đàn bà trên tầng thượng tham lam nhìn tấm ảnh cậu thiếu niên, không biết đã bao lâu.
Kể ra cũng thật là kỳ diệu, cậu ta rõ ràng tướng mạo bình thường, đi trên đường chẳng ai thèm nhìn, mà vào mắt bà lại đáng yêu không tả được.
Cằm vuông ngốc nghếch đáng yêu, đôi mắt rất xa nhau đáng yêu, lông mày lưa thưa đáng yêu, ngay cả hai cái răng cửa cách nhau hơi xa cũng đáng yêu nốt, nhìn một vạn năm cũng không đủ.
Tiếc rằng không thể nữa rồi.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, ký ức liền như thủy triều dâng lên thong thả mà không thèm phân bua, ánh sáng trong mắt bà như một dải đá ngầm nhỏ cố chấp không tỉnh ngộ, dần dần bị nhấn chìm nghỉm.
Bà ngẩng đầu lên, chùi mắt, nhớ lại – Trung Nghĩa đã mất rồi.
Bà cắn răng chuẩn bị bước nốt chân còn lại, trong lòng trông mong sang thế giới bên kia còn có thể đoàn viên.
YOU ARE READING
Đọc Thầm - Priest
ActionPriest là một trong những tác giả hàng đầu của trang văn học Tấn Giang- trang mạng nổi tiếng của Trung Quốc. Tác phẩm của cô hấp dẫn bạn đọc nhờ văn phong hài hước cùng cốt truyện chặt chẽ và đầy lôi cuốn. Thể loại : trinh thám tâm lý, niên thượng...