Lạc Văn Chu sững sờ một lúc lâu: “Thật… thật hay giả?”
Phí Độ nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, khóe mắt cậu hơi cong tự nhiên, bị gió lạnh thổi qua lại phơn phớt đỏ.
Lạc Văn Chu tỉnh hẳn, chạm phải ánh mắt cậu lại hơi lạc hướng, như thể bị bỏ bùa, anh bước xuống xe theo động tác của Phí Độ, như tránh địa lôi mà cẩn thận sờ từ vai trái đến vai phải Phí Độ, giống như cách áo khoác dày cộp chạm đến xương thịt, sờ cũng chẳng dám sờ mạnh, chỉ đặt hờ nửa cánh tay trên vai Phí Độ, nửa ôm cậu, trong lòng chậm nửa nhịp nghĩ: “Đây là trò gì?”
Sau đó có làn gió se lạnh thổi qua, Lạc Văn Chu giật mình tỉnh táo lại và đã nhớ ra, anh thầm nghĩ: “Bảo cậu ta cõng mình, không phải là nói nhảm à?”
Lạc Văn Chu cười khan một tiếng, đang định ngượng ngùng rút tay về, lại bị Phí Độ nắm cổ tay, trực tiếp vác từ trong xe ra.
Lạc Văn Chu bị cậu dọa hồn vía lên mây, hốt hoảng ôm vai Phí Độ – đặc biệt là gã thanh niên này rõ ràng đã đánh giá thấp cân nặng của anh, khi đứng dậy chân run nhè nhẹ, còn hơi lảo đảo.
Lưỡi Lạc Văn Chu xoắn vào răng: “Chờ, chờ chờ chờ đã, hãy thả tôi, thả tôi xuống trước, tôi tôi ơ ơ, tôi sợ độ cao.”
Phí Độ đứng vững vàng, bật cười một tiếng: “Khóa xe lại, chìa khóa ở trong túi quần tôi.”
Lạc Văn Chu luống cuống tay chân móc đại: “Em yêu, có chuyện gì từ từ nói, anh hùng ngài… ngài thả tôi xuống… này, đừng quay! Sao chưa nhắc nhở ‘ngồi cho vững vịn cho chắc’ đã đi! Chậm thôi chậm thôi!”
Chỗ đậu xe cách cửa chung cư tổng cộng không được mấy bước, nhà Lạc Văn Chu lại ở tầng một, chỉ một đoạn đường ngắn như vậy, dù Phí Độ yếu hơn cũng không đến mức không cõng nổi anh. Thế nhưng Lạc Văn Chu rất giỏi tự dọa mình, trên đường kinh hồn táng đảm, cứ có cảm giác như mình đang lơ lửng hai chân nằm trên một cái bình sứ cổ, cái bình sứ này bình thường để trong lồng kính anh cũng sợ chưa đủ cẩn thận, bây giờ bị chính anh đè lắc lư, khiến anh thở mạnh cũng chẳng dám, chỉ lo tiếng thở lớn làm bong một miếng men của cái bình quý giá.
Anh có thể cảm nhận được hô hấp hơi dồn dập của Phí Độ, phả ra một chút độ ấm nhè nhẹ ở chỗ cổ áo, mái tóc dài bị khăn quàng cổ che khuất, chỉ rơi ra một lọn, mềm mại buông lên cổ áo, xương lưng rắn chắc của Phí Độ cấn ngực anh, khiến anh hơi đau lòng.
Vừa đau lòng là Lạc Văn Chu liền không nhịn được làm trò mất mặt, anh kề tới dùng mũi cọ nhẹ tóc Phí Độ, hít cổ áo cậu một hơi thật sâu, sau đó thì thầm vào tai cậu: “Tôi nhớ tới một câu.”
Phí Độ: “Hửm?”
“Đường cổ,” Lạc Văn Chu bớt ra một tay chỉ cầu thang, lại đặt bên tai cảm nhận gió lạnh đến từ Siberia, “Gió tây…”
Sau đó anh chọc vai Phí Độ: “Ngựa gầy… Này này, đừng đừng đừng, anh sai rồi anh sai rồi, bộ xương già của anh không chịu nổi ngã đâu, kiềm chế chút đi.”
“Tuy rằng là da thật, nhưng quá gầy, cấn xương sườn tôi đau.” Một lát sau, Lạc Văn Chu đã được lợi còn bày đặt phàn nàn, “Tôi vắng nhà, cậu lại không ăn uống đàng hoàng chứ gì, sau này hàng ngày tập luyện với tôi đi.”
YOU ARE READING
Đọc Thầm - Priest
ActionPriest là một trong những tác giả hàng đầu của trang văn học Tấn Giang- trang mạng nổi tiếng của Trung Quốc. Tác phẩm của cô hấp dẫn bạn đọc nhờ văn phong hài hước cùng cốt truyện chặt chẽ và đầy lôi cuốn. Thể loại : trinh thám tâm lý, niên thượng...