Trong hai mươi năm, Liên Hoa Sơn đã trải qua một đợt sửa sang như thay da đổi thịt, hoàn toàn thay hình đổi dạng. Đường phố và kiến trúc đầu đuôi nối liền, phong cách “hiện đại hóa” thống nhất nhất trí, còn có khí thế hơn thành phố, chỉ có cây cối ven đường vẫn chưa kịp rợp bóng, hơi lộ ra một chút gấp gáp dưới dáng vẻ tươi đẹp.
Lạc Văn Chu lái xe đi vài vòng mới tìm được hiệu sách không hút mắt kia.
Một người đàn ông lưng còng đeo kính lão ngồi bên trong trông quầy báo. Người này nói là trung niên cũng đúng, mà nói là lão niên cũng đúng, nếu chỉ nhìn mặt thì ước chừng vẫn chưa đến tuổi về hưu, nhưng cả người lộ ra sự già nua nặng nề, giống như đang kéo dài hơi tàn vậy.
Đang là lúc trưa nắng nóng nhất, mặt đường bị thái dương nướng chảy mỡ, Lạc Văn Chu đẩy kính râm lên đầu, đi đến trước quầy báo: “Cho một chai nước ngọt ướp lạnh.”
Chủ quầy sách báo nghe tiếng, úp quyển sách đang đọc dở xuống, cúi người chọn một chai nước ngọt bám đầy sương trắng đưa anh.
Lạc Văn Chu bước đến dưới ô che nắng của quầy báo, mở nắp tu một hơi hết hơn nửa chai.
Anh đã tăng ca đấu trí đấu dũng với những người cùng nghề lão luyện cả một ngày, mượn tên cục trưởng Lục, lấy cớ hỏi về bản án cũ, gần xa thăm dò đối phương có chỗ nào khả nghi hay không. Mọi người đều xuất thân từ cùng một hệ thống, thăm dò cũng chung một chiêu, anh qua tôi lại, như hiện trường cung đấu trong phim truyền hình, thực sự rất mệt não.
Lúc này Lạc Văn Chu cũng đơ hết đầu, ánh mắt đờ đẫn mà uống một hơi lạnh thấu tim, thừ người dựa vào dưới ô che nắng.
Chủ quầy báo thấy anh tạm thời chưa định đi ngay, thò đầu ra hỏi: “Này, anh bạn trẻ, tôi còn kem đây, có ăn không?”
Lạc Văn Chu xua tay: “Uống một bụng tức, ăn không nổi đâu, cho cháu đứng đây nghỉ một lúc.”
Chủ quầy báo nói “Được”, lại kéo cái ghế nhựa chân cao cho anh: “Ngồi đi, nắng nóng vầy cũng không dễ dàng gì – chú em làm nghề gì thế?”
Lạc Văn Chu đặt chai nước trên đầu gối, khẽ lắc lư: “Cháu là cảnh sát.”
Chủ quầy báo bước một chân lên bậc cửa nhỏ của tiệm, nghe hai chữ “cảnh sát” thì cả người cứng đờ, một lúc lâu mới quay đầu, tháo kính lão gấp lại, khóe miệng run nhè nhẹ, hạ giọng nói: “Tôi đã thôi bị quản thúc, chính quyền cũng phê chuẩn rồi.”
“Cháu biết,” Lạc Văn Chu nói, “Chú Quách, cháu không có ý gì khác, cháu chỉ muốn nói chuyện với chú một chút về vụ án Phỉ Phỉ hai mươi năm trước.”
Chủ quầy báo chính là Quách Hằng.
Quách Hằng giết Ngô Quảng Xuyên, lập tức vào tù do tội cố ý giết người, sau được giảm án, hai năm trước mãn hạn phóng thích, công việc dĩ nhiên đã mất. Hai mươi năm trôi qua, cảnh mất mà người cũng chẳng còn, cha mẹ thân nhân người thì đi, người thì qua đời, vợ cũng đã ly hôn trước lúc ông ta ra tay giết người, ông ta chẳng còn ai thân quen, một mình cô độc quay về Liên Hoa Sơn đã hoàn toàn đổi khác… làm vài công việc lặt vặt kiếm sống.
YOU ARE READING
Đọc Thầm - Priest
AksiPriest là một trong những tác giả hàng đầu của trang văn học Tấn Giang- trang mạng nổi tiếng của Trung Quốc. Tác phẩm của cô hấp dẫn bạn đọc nhờ văn phong hài hước cùng cốt truyện chặt chẽ và đầy lôi cuốn. Thể loại : trinh thám tâm lý, niên thượng...