Chương 30: Giám định chữ viết tay
Lữ Vệ Quốc quyết định tìm ra kẻ sát nhân, trả thù cho con gái mình.
Tuy nhiên, ông ta không phải là một cảnh sát hình sự đã nghỉ hưu có kinh nghiệm, cũng không có kiến thức về điều tra tội phạm, ông ta chỉ là một người dọn dẹp mới tốt nghiệp tiểu học, thậm chí còn chẳng nhận biết được mấy chữ.
Ông ta muốn hỏi thăm tin tức về con gái mình, nhưng nhân viên mới hoàn toàn không biết gì về Lữ Tuyết, nhân viên cũ lại không nhắc tới một người đã rời công ty hơn một năm.
Không tìm được người giúp đỡ, lại không có nơi nào để tìm kiếm.
"Tôi đã hỏi mọi người, con gái tôi đã mất tích quá lâu, dù có giao cho cảnh sát cũng rất khó. Tôi không tin họ, tôi thà tự mình tìm còn hơn." Lữ Vệ Quốc nói với cô: "Người đã giết con gái tôi nhìn thấy nó ở đây thì có lẽ sẽ xuất hiện."
Hợp tình hợp lý
Tuy nhiên, bằng trực giác Giản Tĩnh thì cô cảm thấy ông ta không nói thật.
Đây là một loại trực giác cực kỳ bí ẩn, nó như một sợi tơ nhện dính sau gáy mình, rất nhẹ, không hề có trọng lượng, nhưng làn da lại có thể cảm nhận được dấu vết dị thường đó.
“Chú có đối tượng nghỉ ngờ nào không?” Cô giả vờ không biết, tiếp tục hỏi.
Lữ Vệ Quốc nói: "Có."
Người mà ông ta nghỉ ngờ nhất là cửa hàng trưởng, lý do cũng rất dễ lý giải: "Họ đều nói rằng con gái tôi có quan hệ với anh ta, mà anh ta lại kết hôn rồi..." Lúc này, vẻ mặt người cha chợt trở nên ảm đạm không rõ: "Có lẽ vì tôi và mẹ con bé..."
Giản Tĩnh không khỏi cau mày.
Cô hiểu được suy nghĩ của Lữ Vệ Quốc. Lữ Tuyết tôt nghiệp cấp ba, trình độ văn hóa không cao nhưng tốc độ thăng tiến nhanh đến mức phi lý, lại thêm những lời đồn đại của người khác thì người lớn tuổi như ông chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc nghi ngờ.
Nhưng đừng quên sự bất mãn của người khác đối với Lữ Tuyết đến từ đâu.
Cô giành công của người khác, thích làm bộ, tích cực quá mức... Những bình luận tiêu cực này đã rửa sạch mối nghi ngờ về việc hai người có quan hệ mập mờ ở một mức độ nhất định.
“Ai nói với chú là họ có quan hệ với nhau?” Giản Tĩnh hỏi dò.
Lữ Vệ Quốc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đục ngâu đều là sự mờ mịt: "Bọn họ đều nói như vậy."
“Chú, nhiều người nói không nhất thiết sẽ đúng.” Giản Tĩnh thận trọng nói: "Tôi phải đi kiểm tra chỗ khác. Chú có còn chuyện gì chưa nói cho tôi biết không?”
Cô chơi chiêu đánh quy hồi, nhìn chằm chằm vào Lữ Vệ Quốc.
Ông lão có vẻ hơi hoảng loạn, nhưng sau đó đã lập tức bình tĩnh lại: "Cô muốn biết cái gì?"
Giản Tĩnh bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương một lúc lâu rồi mới nói: "Nếu có thì tôi sẽ hỏi chú."
“Được, được.” Lữ Vệ Quốc cúi đầu xuống, vô thức cầm cây lau nhà cọ liên tục lên gạch lát sàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
P1~Bị bắt thành nhà tiểu thuyết thiên tài ~ Thanh thanh lục la quần
RandomGiản Tĩnh trùng sinh đến một thế giới song song, ở đây cô đã trở thành một tiểu thuyết gia thiên tài, hay nói một cách khác cô là một tiểu thuyết gia thiên tài trẻ tuổi nhưng lại sắp về gặp tổ tiên khi còn đang rất trẻ. lưu ý ko phải ngôn nha vì ko...