Sáng hôm sau, ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Min yoongi mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thoáng qua thời gian mới có 7 giờ sáng. Tối hôm qua lăn lộn đến tương đối trễ, min yoongi bây giờ còn có chút mỏi mệt, hai chân cũng bủn rủn.
Mà nam nhân bên cạnh còn đang ngủ say, lộ ra lồng ngực trần trụi có thể nhìn thấy rõ ràng mấy cái vết cào, trên vai thậm chí còn có một dấu răng nhợt nhạt. Min yoongi nhìn vết cào mình để lại trước ngực park jimin, nhịn không được vươn tay ra dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ lên chỗ đó, ánh mắt dần nhìn lên dọc theo vết xước, cuối cùng đáp xuống môi hắn.
Min yoongi khẽ cúi người chậm rãi kề lại gần mặt park jimin. Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần, đôi môi cơ hồ kề sát vào nhau. Chỉ cần min yoongi tiến gần thêm một chút nữa là có thể hôn lên...
Nhưng cuối cùng min yoongi vẫn không hôn, chật vật đứng dậy rời đi.
Cậu vẫn là không dám hôn park jimin.
5 năm nay, park jimin rất ít cùng cậu hôn môi. Chỉ có một vài nụ hôn duy nhất là khi cậu thừa dịp park jimin động tình không để ý nên trộm hôn lên.
Min yoongi xuống giường, vào phòng tắm trước tắm rửa cơ thể rồi mặc áo ngủ một mình đi đến phòng chơi đàn. Ngồi trước dương cầm, cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn những phím đàn đen trắng.
Cây đàn dương cầm này là do m
Park jimin mua tặng cậu, là một cây đàn cổ, có lịch sử hơn hai trăm năm, đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh. Lúc đó, là cậu nhìn thấy tin tức trên mạng về thông tin của cây đàn này đang được triển lãm ở nước ngoài, sau đó cậu tình cờ nhắc đến cây đàn với park jimin có một lần. Không ngờ đến tháng thứ hai park jimin đã mua cây đàn này về tặng cậu, còn đặc biệt tu sửa lại một phòng trong căn hộ để làm phòng dương cầm.Min yoongi còn nhớ rõ lúc ấy cậu đã xúc động như thế nào khi nhìn thấy cây đàn piano này. Không phải vì cây đàn quý giá như thế nào, mà là vì chính mình chỉ tùy ý nhắc qua có một lần vậy mà người bên gối lại nhớ rõ về nó, còn mua nó tặng cậu.
Lúc ấy, cậu cho rằng park jimin cũng thích cậu. Cho dù là không thích nhưng nhất định cũng có chút cảm tình. Cho nên mặc kệ park jimin có lãnh đạm bao nhiêu thì min yoongi vẫn lao vào không chút ngại ngần.
Trong khi min yoongi miên man suy nghĩ, bàn tay đã theo quen thuộc đàn một khúc dương cầm. Đang khi đàn đến một nửa khúc nhạc, min yoongi nghe được bên ngoài hàng lang vang lên tiếng động, là park jimin mở cửa rời khỏi phòng ngủ.
Min yoongi đứng dậy đi ra phòng khách, liền nhìn thấy park jimin mặc áo khoác màu đen chuẩn bị đi ra ngoài. Trên tay còn cầm một chiếc cà vạt sẫm màu, min yoongi đi qua theo thói quen lấy cà vạt trong tay park jimin chuẩn bị giúp hắn thắt lên vừa hỏi: "Tối nay anh có về không?"
Park jimin lạnh lùng nói: "Không chắc."
"Ừm." Min yoongi đáp lại, bàn tay vẫn thoăn thoắt giúp park jimin thắt cà vạt.
Giống như là đôi phu phu mới cưới, người chồng ra cửa đi làm, người kia hỗ trợ giúp thắt cà vạt. Nhưng bọn họ không phải phu phu, cũng không phải người yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
ᴄʜᴜʏᴇ̂̉ɴ ᴠᴇʀ [ ᴍɪɴɢᴀ]/ᴍɪɴɢɪ || ǫᴜᴀɴ ʜᴇ̣̂ ᴛʜᴇ̂́ ᴛʜᴀ̂ɴ
Historische Romaneᴄᴏᴜᴘʟᴇ ᴄʜɪ́ɴʜ: ᴘᴀʀᴋ ᴊɪᴍɪɴ x ᴍɪɴ ʏᴏᴏɴɢɪ ᴛʜᴇ̂̉ ʟᴏᴀ̣ɪ: ᴆᴀᴍ ᴍʏ̃, ʜɪᴇ̣̂ɴ ᴆᴀ̣ɪ, ᴛɪ̀ɴʜ ᴄᴀ̉ᴍ, ᴄᴀ̂̉ᴜ ʜᴜʏᴇ̂́ᴛ, ɴɢᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ʟᴜʏᴇ̂́ɴ, ɢᴜ̛ᴏ̛ɴɢ ᴠᴏ̛̃ ʟᴀ̣ɪ ʟᴀ̀ɴʜ, ɢɪᴏ̛́ɪ ɢɪᴀ̉ɪ ᴛʀɪ́, 1ᴠ1, ᴛʜᴇ̂́ ᴛʜᴀ̂ɴ, ʜᴇ. (ᴄʜɪ́ɴʜ ᴠᴀ̆ɴ sᴇ, ᴘʜɪᴇ̂ɴ ɴɢᴏᴀ̣ɪ ᴍᴏ̛́ɪ ʜᴇ) sᴏ̂́ ᴄʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢ: 193 ᴄʜᴜ̛...