Min yoongi bị đưa tới cầu thang. Trong lúc mơ mơ màng màng, min yoongi nghĩ lực cánh tay của park jimin đúng là tốt thật...
Tốt thế nào sao? Từ tầng một đến tầng ba, rồi lại hết hàng lang tầng ba đến phòng tập thể dục thôi.
Min yoongi nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào cần cổ nam nhân cắn chặt môi. Park jimin ôm người trong lòng ngực đi về phía một máy tập thể hình cách đó không xa.
Park jimin bước đi rất chậm, đôi tay vững chắc ôm chặt người trong lòng ngực, quần áo trên người cũng còn hoàn chỉnh, vẻ mặt thì vẫn như bình thường, nhìn từ bề ngoài không có một chút sơ hở nào.
"Yoongie."park jimin khẽ thở dài một tiếng rồi thong thả ung dung nói: "Đúng là mấy ngày gần đây anh ít tập luyện thật, nhưng không sao bây giờ chúng ta có thể cùng nhau tập thể dục rồi."
Min yoongi bị khi dễ đến mức nói không nên lời, lại thật sự tức giận cắn một ngụm trên vai park jimin. Park jimin cũng không để ý tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, đến trước máy tập thể hình ngồi xuống đệm mềm rồi cúi đầu nhìn chăm chú thiếu niên trong lòng ngực.
Cặp mắt đào hoa kia nổi lên một tầng hơi nước, thoạt nhìn có chút đáng thương, quần áo trên người cũng xộc xệch. Có điều park jimin cũng không hề thương hại con mồi của hắn, chậm rãi vươn tay cọ cọ khóe mắt thiếu niên rồi dần dần di chuyển xuống chạm vào nốt lệ chí.
Park jimin nhìn bộ dáng chật vật của cậu, cũng không có ý định giúp một tay. Đôi mắt thiếu niên càng ngày càng đỏ, môi cũng bị cắn rách. Park jimin cũng chú ý tới vết máu trên môi thiếu niên, bàn tay đặt sau lưng thiếu niên hơi cúi người lại gần khẽ kiếm sạch vết máu trên môi đó.
"Ngoan, đừng cắn." Park jimin nhẹ giọng dỗ dành.
Nhưng thiếu niên cũng không bị hành động này trấn an, đầu ngón tay nắm chặt lưng hắn, thanh âm run rẩy phát ra: "Đủ rồi..."
"Không đủ."park jimin vẫn quan tâm đến vấn đề này: "Anh còn muốn chứng minh một chút, thể lực của anh không hề kém."
"Park jimin..." min yoongi cắn bả vai nam nhân, thanh âm còn có chút mơ hồ không rõ: "Sao anh lại..."
Những từ còn lại, min yoongi đã không còn sức lực để nói ra nữa, chỉ có thể tiếp tục cắn bả vai hắn phát tiết cảm xúc, muốn dời đi lực chú ý của mình.
Trước kia sao cậu lại không phát hiện park jimin dễ ghi thù vậy chứ... Có thể là trong khoảng thời gian này cậu quá an nhàn rồi nên đã quên mất thân phận của park jimin, quên mất tính tình của hắn.
Vị đại thiếu gia park gia trong truyền thuyết kia từ khi bước chân vào thương trường đến nay đều chưa từng nhượng bộ chút nào, ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa bất kỳ ai đắc tội đến hắn cũng đều không có kết cục tốt. Vị Kim thiếu gia này từ trước đến ngay đều không phải là một người dễ ở chung.
Giống như bây giờ... Chỉ vì câu nói lúc trước ở trong phòng khách, kết quả liền bị Kim thiếu gia trực tiếp đưa tới đây.
Min yoongi nhịn không được chôn đầu vào ngực hắn, giọng nói run run: "Đủ rồi... Dừng lại đi..."
Yoongie." Park jimin bật cười nhẹ một tiếng: "Cầu xin người khác không phải nói như vậy đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
ᴄʜᴜʏᴇ̂̉ɴ ᴠᴇʀ [ ᴍɪɴɢᴀ]/ᴍɪɴɢɪ || ǫᴜᴀɴ ʜᴇ̣̂ ᴛʜᴇ̂́ ᴛʜᴀ̂ɴ
Fiction Historiqueᴄᴏᴜᴘʟᴇ ᴄʜɪ́ɴʜ: ᴘᴀʀᴋ ᴊɪᴍɪɴ x ᴍɪɴ ʏᴏᴏɴɢɪ ᴛʜᴇ̂̉ ʟᴏᴀ̣ɪ: ᴆᴀᴍ ᴍʏ̃, ʜɪᴇ̣̂ɴ ᴆᴀ̣ɪ, ᴛɪ̀ɴʜ ᴄᴀ̉ᴍ, ᴄᴀ̂̉ᴜ ʜᴜʏᴇ̂́ᴛ, ɴɢᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ʟᴜʏᴇ̂́ɴ, ɢᴜ̛ᴏ̛ɴɢ ᴠᴏ̛̃ ʟᴀ̣ɪ ʟᴀ̀ɴʜ, ɢɪᴏ̛́ɪ ɢɪᴀ̉ɪ ᴛʀɪ́, 1ᴠ1, ᴛʜᴇ̂́ ᴛʜᴀ̂ɴ, ʜᴇ. (ᴄʜɪ́ɴʜ ᴠᴀ̆ɴ sᴇ, ᴘʜɪᴇ̂ɴ ɴɢᴏᴀ̣ɪ ᴍᴏ̛́ɪ ʜᴇ) sᴏ̂́ ᴄʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢ: 193 ᴄʜᴜ̛...