Ngày Tết Thanh Minh, park jimin đã đến nghĩa trang.
Bất quá park jimin vẫn ngồi trên xe không có đi xuống, lặng lẽ nhìn dòng người ra vào trong nghĩa trang. Trong lòng bàn tay còn nắm khối mộc bài đã sờn cũ kia.
[ Nguyện park jimin mãi mãi bình an ]
Park jimin cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ, có chút xuất thần tựa hồ đang nhớ lại cái gì đó. Park jimin ngồi bên ngoài nghĩa trang từ trưa đến khi hoàng hôn sắp buông xuống mới nói với chú Chu: "Quán bar."
Chú Chu cũng đã quen với việc mỗi lần park jimin đến nghĩa trang chỉ ngồi mãi ở bên ngoài nhìn trong đó mà không đi vào. Chú Chu đưa park jimin đến quán bar, như thường lệ park jimin đến thẳng phòng bao.
Chỉ là lần này khi park jimin đi vào thì thấy ha sungwoon cũng ở đây, đang ngồi cùng đám công tử phú nhị đại thích ăn chơi trác táng. Ha sungwoon ngày thường rất ít đến quán bar mà chỉ khi ngẫu nhiên tụ họp cùng nhau thì mới đến.
Park jimin đi tới hỏi: "Sao lại đến đây?"
"Bọn họ nói anh mấy ngày nay vẫn luôn uống rượu." Ha sungwoon nheo mắt cười: "Nên bảo em đến đây khuyên nhủ."
Park jimin không có đáp lại lời ha sungwoon mà chỉ khui một chai rượu trên bàn rồi cầm nó ngồi xuống sô pha.
Ha sungwoon khuyên: "Anh nên uống ít lại một chút đi, chất cồn trong rượu không tốt cho cơ thể."
Người bên cạnh thấy vậy, mới dám lớn gan thò qua thuyết phục: "park thiếu, chuyện của yoongi đều đã qua lâu như vậy rồi, anh nên buông bỏ đi thôi."
"Đúng vậy, park thiếu tốt hết vẫn là nên quý trọng người bên cạnh trước đi."
Đột nhiên có người lên tiếng: "park thiếu, có muốn cùng sungwoom thử xem không?"
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng nhao nhao lên tiếng thuyết phục park jimin.
"Sungwoo cũng rất tốt, park thiếu không phải đã quen biết cùng sungwoom rất lâu rồi sao?"
YoonGi không còn nữa, nhưng mà sungwoon vẫn còn ở đây a!"
"Lúc trước nếu không phải sungwoon xuất ngoại, hẳn là bây giờ park thiếu và sungwoon đã sớm ở bên nhau rồi... "
Park jimin cúi đầu nhìn dòng rượu sóng sánh trong ly, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ha sungwoon ở bên cạnh híp mắt, cho đến khi những người khác nói xong, mới cười nói: "Được rồi, mấy người đừng đùa nữa."
Những người khác cũng thức thời không nhắc lại nữa, vội vàng thay đổi đề tài. Mà park jimin từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì, dựa vào sô pha uống rượu, không chút để ý đến mọi thứ xung quanh.
Đến khi kết thúc tụ họp, park jimin đứng dậy nhìn người bên cạnh nói: "Tôi đưa cậu về."
Khu Giang Nam bên bờ sông cách quán bar không xa lắm, vì vậy park jimin đưa ha sungwoon về tới dưới lầu chung cư. Khi park jimin vừa định quay người rời đi thì đột nhiên bị gọi lại.
"Park jimin!"
Park jimin quay đầu lại nhìn phía ha sungwoon.
Ha sungwoon đứng ở bậc thang, chậm rãi nói: "Đã hai năm rồi, em hy vọng anh có thể buông xuống chuyện này."
BẠN ĐANG ĐỌC
ᴄʜᴜʏᴇ̂̉ɴ ᴠᴇʀ [ ᴍɪɴɢᴀ]/ᴍɪɴɢɪ || ǫᴜᴀɴ ʜᴇ̣̂ ᴛʜᴇ̂́ ᴛʜᴀ̂ɴ
Ficción históricaᴄᴏᴜᴘʟᴇ ᴄʜɪ́ɴʜ: ᴘᴀʀᴋ ᴊɪᴍɪɴ x ᴍɪɴ ʏᴏᴏɴɢɪ ᴛʜᴇ̂̉ ʟᴏᴀ̣ɪ: ᴆᴀᴍ ᴍʏ̃, ʜɪᴇ̣̂ɴ ᴆᴀ̣ɪ, ᴛɪ̀ɴʜ ᴄᴀ̉ᴍ, ᴄᴀ̂̉ᴜ ʜᴜʏᴇ̂́ᴛ, ɴɢᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ʟᴜʏᴇ̂́ɴ, ɢᴜ̛ᴏ̛ɴɢ ᴠᴏ̛̃ ʟᴀ̣ɪ ʟᴀ̀ɴʜ, ɢɪᴏ̛́ɪ ɢɪᴀ̉ɪ ᴛʀɪ́, 1ᴠ1, ᴛʜᴇ̂́ ᴛʜᴀ̂ɴ, ʜᴇ. (ᴄʜɪ́ɴʜ ᴠᴀ̆ɴ sᴇ, ᴘʜɪᴇ̂ɴ ɴɢᴏᴀ̣ɪ ᴍᴏ̛́ɪ ʜᴇ) sᴏ̂́ ᴄʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢ: 193 ᴄʜᴜ̛...