Chương 15: Sẽ sớm gặp lại.

138 17 0
                                    


Châu Lê mở cánh cửa lớn, quay người lại thấy Ngô Bỉ vẫn đang ngơ ngác, đoán rằng lúc này tâm tình của hắn không tốt lắm, liền quay người ôm lấy Ngô Bỉ, hai tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của Ngô Bỉ.

"Ngô Bỉ, nếu như cảm thấy khó chịu thì đừng cố giữ, mẹ sẽ luôn ở bên con." 

Ngô Bỉ bị hành động đột ngột của Châu Lê làm cho rung động, mở miệng nhưng không biết nói gì, tất cả những gì có thể làm chỉ có thể là ôm thật chặt để đáp lại. 

Đoá Đoá đi theo họ và nhìn thấy, dang rộng vòng tay ôm lấy đùi họ. "Mẹ ơi, anh Ngô Bỉ, con cũng muốn ôm." 

Ngô Bỉ mỉm cười và ngồi xổm xuống ôm lấy Đoá Đoá, khóe mắt Đoá Đoá vẫn còn đọng những giọt nước mắt, đang lung linh. 


Trong khi ba người còn đang đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ thì điện thoại của Ngô Bỉ reo lên, Ngô Bỉ buông tay nói xin lỗi, lấy điện thoại từ trong túi quần ra. 

Tiếng chuông dồn dập tiếp tục vang lên, khi hắn nhìn rõ tên người gọi, sắc mặt hơi hơi thay đổi, gật đầu với Châu Lê rồi đi sang một bên. Đoá Đoá không muốn buông tay, trong đôi mắt nhỏ của cô bé hiện lên vẻ bất an, không ngừng lắc đầu. 

"Đoá Đoá, anh trai Ngô Bỉ đang chuẩn bị nghe điện thoại, nghe lời mẹ, theo mẹ vào nhà." 

Ngô Bỉ cũng mỉm cười gật đầu, "Đoá Đoá, ngoan, sẽ sớm gặp lại." 

Sau khi nghe được lời Ngô Bỉ nói, tay Đoá Đoá bỗng chốt mất đi sức lực, cô bé buông tay Ngô Bỉ ra, sau đó ôm thật chặt bức tượng điêu khắc Tô Ngự, mím môi và được Châu Lê kéo vào trong. 


Sau khi Châu Lê dẫn Đoá Đoá vào nhà, Ngô Bỉ nhẹ nhàng thở dài, ấn nút trả lời. "Alo..." 

"Ngô Bỉ, hiện tại con đang ở đâu?" 

Giọng nói của Ngô Chính Hào tràn đầy hoan hỉ, cứ như thể người nổi giận trong bệnh viện sáng hôm nay không phải là ông. "Có chuyện gì sao?" 

"Sao lại nói chuyện với ba như vậy? Hôm nay là Trung thu, dù có cáu kỉnh đến đâu cũng phải kiềm chế. Dì Tiêu của con sẽ tự mình nấu ăn, khi nào con mới về?" 

Ngô Chính Hào không biết bày tỏ sự quan tâm như thế nào thế nên vẫn luôn coi Ngô Bỉ như một đứa trẻ, giọng điệu luôn lạnh lùng, nếu không phải Ngô Bỉ đã quen với kiểu giao tiếp này, có lẽ đã lại bắt đầu cãi nhau. 

Ngô Bỉ quay đầu nhìn lại gia đình họ Tô, cảm giác mất mát cứ thế nảy sinh. "Muộn rồi, con vừa tới nhà Tô Ngự... " 

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, ngay sau là tiếng thở dài bất đắc dĩ. "Ừm, chú ý an toàn. Ba vừa từ chỗ của cậu cả của con về, Mạc Dĩ trên đường về nhà bị người ta..." 

Đột nhiên, Ngô Chính Hào dường như nghĩ đến điều gì đó, hơi thở trở nên nặng nề hơn một chút, sau đó thấp giọng hỏi. "Ngô Bỉ, chuyện của Mạc Dĩ, có phải là con... ?" 

Nghe đến tên của Mạc Dĩ, trái tim của Ngô Bỉ chợt rơi xuống đáy, thế nhưng nghe nói anh ta xảy ra chuyện gì đó, hắn lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút. "Anh ta có chuyện gì?" 

[Dịch|Vô Ngự Luân Bỉ] Giấc Mộng Đêm Giữa Hè - Fanfic Stay With MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ