Sau sự cố này, Mạo Xung, người thường chỉ dám giấu suy nghĩ trong lòng, lần này trở nên táo bạo hơn. Cậu ta mở rộng vòng tay, ôm Tô Ngự vào lòng, cậu ta vừa mới khóc, trên mặt vẫn còn lấm lem nước mắt, mặc dù có chút khổ sở, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của cậu ta chút nào.
"Ngự à, cậu thực sự làm tôi sợ đấy. Tôi đến nhà cậu tìm cậu, mọi người đều nói cậu đã mất rồi. Tôi nghĩ ngợi đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau, sao cậu có thể mất được? Đây không phải là chuyện đùa!"
Tô Ngự theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của cậu ta, nhưng sau khi nghe những gì Mạo Xung nói, cũng đành phải để cậu ta trút hết.
"Còn Ngô Bỉ xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ta giỏi thật đấy, đang diễn một bộ cảnh phim khốn khổ ở đó. Tại sao chứ, cậu ta không có vào học viện hí kịch, mà còn muốn cạnh tranh diễn xuất với tôi, một siêu sao tương lai?!"
Mạo Xung vẫn không ngừng lải nhải, Tô Ngự nhiều lần muốn đáp lại, đều bị cậu ta đàn áp. Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, Mạo Xung cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
"Cậu nói xem hai người các cậu cũng thật tình, vừa lấy được bằng lái xe, dám đi đến trung tâm thành phố, không được phép có lần sau đâu, để tôi xem cậu dạo này thế nào."
Mạo Xung sau đó buông tay ra, nhìn Tô Ngự từ trên xuống dưới.
"Dừng lại, tôi tìm cậu vì có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ." Tô Ngự giơ tay chặn ánh mắt của Mạo Xung, ánh nhìn cháy bỏng đó, Tô Ngự có phần không chịu nổi.
"Bàn tay của cậu...!!". Mạo Xung nắm lấy cổ tay Tô Ngự, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng.
Trong thời gian điều trị, Tô Ngự đã quen với kiểu ánh mắt này, vì vậy cũng có một chút miễn dịch. "Vết thương nhỏ, hai ngày nữa sẽ ổn thôi."
Mạo Xung còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bị Tô Ngự ngăn lại. "Cho tôi mượn QQ của cậu."
...
---------------
Những ngày sau đó, Tô Ngự đều lặng lẽ lẻn vào bệnh viện.
Ngô Bỉ đôi khi nằm trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Tô Ngự dựa vào tường hành lang, nhìn Ngô Bỉ ngơ ngác.
Ngô Bỉ đôi khi ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn trời xanh và mây trắng ngoài cửa sổ. Tô Ngự đứng ở cuối hành lang, cùng hắn ngắm nhìn bầu trời.
Hầu hết thời gian, trong phòng bệnh của Ngô Bỉ đều chật ních bạn bè của hắn, họ vây quanh Ngô Bỉ hồi tưởng chuyện quá khứ, tưởng tượng về tương lai.
Và Ngô Bỉ không bao giờ đáp lại bất kỳ lời nào.
Cho đến một ngày, trên đường đến bệnh viện, Tô Ngự gặp một bà lão đang bày hàng. Một tấm nhựa trong suốt được trải trên mặt đất, phủ đầy táo trên đó.
Bà khom người, dựa vào một chiếc xe đạp tồi tàn, trên tay cầm một bức ảnh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bức ảnh.
Tô Ngự ban đầu chỉ đang đi trên đường và không có ý định dừng lại. Bất ngờ một cơn gió mạnh thổi lên, cuốn đi bức ảnh trên tay bà lão.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch|Vô Ngự Luân Bỉ] Giấc Mộng Đêm Giữa Hè - Fanfic Stay With Me
FanfictionTác giả: 月半顺嫔. Dịch bởi tôi @NguynNguyn697207 Tổng số chương: 223. Giới thiệu fic: Viết nên câu chuyện mùa thứ hai của Anh Ơi Đừng Chạy. Sau khi trải qua biết bao nhiêu khó khăn, Tô Ngự và Ngô Bỉ cùng nhau hướng đến lý tưởng của mình, thế nhưng d...