Cuối cùng, Mạc Nhân Ái chỉ ở trong đó được ba ngày, được Mạc Nhân Hoà nhờ các mối quan hệ tìm ra cách đưa cô ra.
Đến ngày lấy lại được tự do, cô không lựa chọn quay lại Mạc gia, thay vào đó không chút do dự thẳng đến chỗ của Mạc Nhân Từ.
Lúc này Bắc Kinh đang là đầu tháng 4, khung cảnh hoàn toàn khác với cơn mưa phùn ở các thành phố phía Nam trong dịp Thanh Minh. Đừng nói đến mưa, ngay cả không khí cũng vô cùng khô hanh.
Bầu trời vẫn âm u xám xịt, nhiệt độ vẫn chưa tăng lên, lúc này vẫn còn có chút lạnh lẽo.
Mạc Nhân Ái mặc quần áo mỏng, lặng lẽ đứng trước bia mộ của Mạc Nhân Từ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh khảm trên bia mộ, hồi lâu chưa hề rời mắt.
Im lặng nhìn hồi lâu như vậy, đến khi chân hơi sưng lên do đứng lâu, cô mới chậm rãi xoay người, từ từ ngồi xuống, dựa vào bia mộ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ảnh của Mạc Nhân Từ.
"Chị ơi, chúng ta đã từng vắt óc muốn trốn thoát khỏi ngôi nhà đó, bây giờ em có thể làm được dễ như trở bàn tay. Chị còn nhớ những lời lúc đó chị đã nói không, đợi đến khi chúng ta rời khỏi Mạc gia rồi, chúng ta sẽ..."
Một cơn gió lạnh buốt ập đến, Mạc Nhân Ái không khỏi rụt cổ lại.
"Lạnh quá! Những năm qua, chị chờ đợi ở đây một mình, hẳn là cảm thấy đặc biệt cô đơn phải không? Nếu như lúc đó, em có thể hiểu được ẩn ý của chị, vậy thì tốt quá rồi. Từ trước đến nay, em còn tưởng bản thân hiểu chị rất rõ, haha, kết quả cuối cùng, em mới là người không hiểu chị nhất."
Mạc Nhân Ái cẩn thận lấy ra một bộ dụng cụ điêu khắc từ trong túi của mình, chúng dường như đã trải qua sự khắc nghiệt của thời gian, trông tồi tàn và thăng trầm, dường như chúng mang theo vô số hồi ức.
Cô khẽ quay đầu lại, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói:
"Còn nhớ không? Bộ dụng cụ này chính là món quà sinh nhật đầu tiên chị tặng em, sau nhiều năm như vậy, em luôn giữ nó bên mình. Nhưng kể từ khi chị đi rồi, em cũng không bao giờ động đến chúng nữa."
Sau đó, Mạc Nhân Ái từ trong túi lấy ra một tác phẩm còn làm dở, trông như mới được khắc gần đây.
Đó là một bức tượng gỗ hai người nhỏ bé gắn bó với nhau, kề vai sát cánh với nhau.
Cô dịu dàng cầm nó trong tay, trong mắt hiện lên một tia cay đắng và tự ti:
"Học điêu khắc từ chị lâu như vậy rồi, nhưng xem ra vẫn không có chút tiến bộ nào, hiện tại tay nghề của em e rằng còn không bằng Ngô Bỉ nữa."
Nói xong, cô im lặng cúi đầu, nhặt dụng cụ bên cạnh lên, bắt đầu chuyên tâm đánh bóng tác phẩm điêu khắc trên tay.
"Em đã làm theo lời dặn của chị, ở lại Mạc gia để bảo vệ Ngô Bỉ, nhìn thằng bé lớn lên từng chút một. Giờ đây thằng bé đã tìm được một người đồng hành và chăm sóc nó đến hết cuộc đời, em nghĩ sứ mệnh của em cũng coi như như đã hoàn thành xuất sắc rồi, cuối cùng cũng cũng không phụ lòng sự tín nhiệm và kỳ vọng của chị dành cho em rồi, đúng không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/364602090-288-k761042.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch|Vô Ngự Luân Bỉ] Giấc Mộng Đêm Giữa Hè - Fanfic Stay With Me
FanfictionTác giả: 月半顺嫔. Dịch bởi tôi @NguynNguyn697207 Tổng số chương: 223. Giới thiệu fic: Viết nên câu chuyện mùa thứ hai của Anh Ơi Đừng Chạy. Sau khi trải qua biết bao nhiêu khó khăn, Tô Ngự và Ngô Bỉ cùng nhau hướng đến lý tưởng của mình, thế nhưng d...