Chương 33: Người vươn tới vì sao.

114 15 2
                                    


"Xí~~ Cậu làm gì đấy!" Ngô Bỉ đau đớn rít lên một hơi, dừng xe quay đầu nhìn Tô Ngự. 

Tô Ngự ánh mắt lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, liên tục gật đầu. "Cậu được lắm. Tôi tự hỏi tại sao khi nhìn thấy chúng tôi cậu lại không đến chào hỏi, dĩ nhiên rồi, bởi vì chúng tôi đã làm hỏng tâm trạng của cậu." 

Ngô Bỉ đột nhiên bối rối, những sinh viên khác đi ngang qua họ đều nhắm vào hắn cười nhạo. 

Hắn chợt cởi áo ra, mới nhìn thấy vết son môi. Ngô Bỉ vội vàng giơ tay lên. "Khụ~ cậu đang nói cái này à? Đây là do Tôn Ngữ gây ra. Cậu không nói tôi cũng không biết là bị cô ta trêu chọc. Quay lại thôi, tôi sẽ tính sổ với cô ta. Đi!!" 

Thấy Tô Ngự không đáp lời, hắn nhẹ nhàng vỗ vào vai Tô Ngự. "...Làm sao vậy hả?" 

"Hoà hợp cũng không tệ nhỉ." 


Ngô Bỉ không lĩnh hội được ý của Tô Ngự, vẫn ở đấy cẩn thận giải thích. "Cũng ổn. Cậu cũng không biết đâu, mấy tháng này, ba cô ta trong người gặp rất nhiều bệnh, có lúc đau, có lúc không xong, ngày ngày quấn lấy cứ đòi tôi đưa cô ta đi bệnh viện. Tôi nghĩ rằng đều là bạn cùng lớp, vả lại, mối quan hệ của ba cô ta với ba tôi vẫn chưa có... Ấy, cậu đi đâu đấy?" 

"..." 

Tô Ngự đi ngược hướng về nhà, Ngô Bỉ lập tức lên xe đạp, đôi ba bước đuổi theo Tô Ngự. 

"Thực nghiệm không phải là ban ngày sao? Sao bây giờ ban đêm vẫn phải kiểm tra?" 

"Cậu không phải là không theo kịp bước chân tôi sao? Hãy cùng với Tôn Ngữ đi phục hồi sức khỏe đi, theo tôi làm cái gì." 

Ngô Bỉ ngớ ra, đột nhiên, dây thần kinh trong não cuối cùng cũng khai sáng, cười đến hoa lá run rẩy. 

Tăng tốc một chút, chiếc xe đạp chắn ngang bên cạnh Tô Ngự, nhướng mày nhìn chằm chằm vào cậu. "Cậu có phải... đang ghen?" 

"Tránh ra." 

"Cậu rõ ràng biết tôi không có ý nghĩ đó mà." 

"Tránh ra!" 

"Này, cứ như vậy không có gì vui đâu." 

"Đã mấy tháng rồi! Việc hồi phục mất nhiều thời gian như vậy, tại sao cũng không nói với tôi!" 

"Cậu rõ ràng biết tôi đã cúp học rồi, chuyện này tôi cũng không biết phải trao đổi thế nào với cậu, chỉ..." 

Nếu như không phải Ngô Bỉ ngăn chặn tai nạn đó cho Tô Ngự, hắn sẽ không cần phải hồi phục. Hơn nữa lần này hắn nỗ lực hồi phục sức khoẻ như vậy, cũng chỉ là muốn có thể theo kịp Tô Ngự, đây chính là điểm Tô Ngự tự trách mình nhất. 

"Cậu hy vọng kề vai tác chiến cùng tôi, tôi không phải là không muốn giống như cậu!" 

"Điều đó thì khác! Những điều này đều là tôi nguyện ý làm." 

"Thế nhưng tôi không nguyện ý! Ngô Bỉ, tôi không mong muốn cậu làm mọi việc đều là vì tôi. Đây chính là điều tôi không nguyện ý muốn thấy." 

[Dịch|Vô Ngự Luân Bỉ] Giấc Mộng Đêm Giữa Hè - Fanfic Stay With MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ