Bầu không khí ở bên ngoài rất căng thẳng, Tô Ngự bị mắc kẹt trong cái lỗ cũng không khá hơn là bao.
Cậu cuộn tròn cơ thể lại, bị đông cứng cả đêm, bởi vì cái lỗ đó chỉ có thể chứa được một người, lại còn bị bịt kín ở trước và sau.
Không gian nhỏ bé hạn chế cử động của cậu, lúc đầu cậu cũng cố gắng dùng tay đẩy tủ sách ở bên phòng Tôn Ngữ, nhưng nó không nhúc nhích tí nào, sau đó dùng chân đá vào tủ sách ở phía phòng Ngô Bỉ, nhưng chẳng thể phát huy chút sức lực nào cả.
Sau một thời gian vùng vẫy, cơ thể cậu cũng dần dần mất đi sức lực.
Cậu không thể phán đoán thời gian đã trôi qua bao lâu trong bóng tối, khí lạnh bào mòn cậu, răng va vào nhau cầm cập vì lạnh.
Nhớ trước đây Ngô Bỉ luôn nói rằng cậu chẳng biết mặc thêm quần áo mỗi khi trời lạnh, lúc đó vẫn cảm thấy Ngô Bỉ như một bà già càm ràm lắm mồm, luôn xem lời nói của hắn như là gió thoảng bên tai, bây giờ cuối cùng đã nếm được hậu quả.
Trước khi mất đi ý thức, Tô Ngự bò trên mặt đất, thấp giọng lẩm bẩm, "Trời lạnh quá, cũng không biết cậu ấy có mặc nhiều không..."
---------------
Vài phút sau, Ngô Chính Hào dẫn theo mấy người đi tới cửa phòng Tô Ngự.
Bởi vì "Tô Ngự" ra ngoài chạy bộ từ sáng sớm, nên lúc này trước cửa phòng không có người canh gác.
Ngô Chính Hào bước tới đá cửa một cái, cánh cửa vô tội không thể chịu được toàn bộ hỏa lực của Ngô Chính Hào, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, cánh cửa bị đá tung ra.
Sau khi nhóm vệ sĩ đi vào tìm kiếm mọi ngóc ngách, bước ra với vẻ mặt mù tịt. "Trong nhà không có người..."
Ngô Bỉ lặng lẽ đến gần chỗ Tôn Ngữ, "Tô Ngự đâu?"
Tôn Ngữ bế tắc lắc đầu, "Tôi cũng không biết nữa, tối qua tôi ở trong phòng cậu ấy cả đêm, cũng không thấy cậu ấy quay về..."
Nghe thấy, Ngô Chính Hào siết chặt hai tay, đột ngột quay người lại đá một cái thật mạnh vào người Ngô Bỉ, cú lần này trúng vào chân còn lại của Ngô Bỉ, đôi chân hắn in hai dấu giày đối xứng.
Ngô Bỉ chịu đau, hít một hơi thật sâu, không ngừng phát ra những âm thanh rít rít từ miệng.
"Tìm, mau tìm cho tôi! Có đào đất ba trượng cũng phải tìm được người cho tôi!"
Nói xong, ông trừng mắt nhìn Ngô Bỉ, "Đưa nó về phòng của tôi và trông chừng nó."
Sau đó, quay đầu nhìn Tôn Ngữ, "Cháu đi theo chú."
Ngô Bỉ được hộ tống trở lại phòng của Ngô Chính Hào, hắn ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách, không biết trong lòng mình đã hoảng loạn đến mức nào.
Hắn tận mắt thấy người đã trốn thoát thành công, sao lại tự dưng bốc hơi được!
"Cậu ấy tối qua nói muốn về nhà, đừng bảo là đã lén lút trốn về nhà rồi đấy nha?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch|Vô Ngự Luân Bỉ] Giấc Mộng Đêm Giữa Hè - Fanfic Stay With Me
FanfictionTác giả: 月半顺嫔. Dịch bởi tôi @NguynNguyn697207 Tổng số chương: 223. Giới thiệu fic: Viết nên câu chuyện mùa thứ hai của Anh Ơi Đừng Chạy. Sau khi trải qua biết bao nhiêu khó khăn, Tô Ngự và Ngô Bỉ cùng nhau hướng đến lý tưởng của mình, thế nhưng d...