Chương 59 : KHỔ NHỤC KẾ

4.1K 125 14
                                    


Nhìn thấy máu chảy trên vai Cố Hải, tất cả mọi người đều cuống cuồng. Sự tức giận vì bị từ hôn chuyển sang sự lo lắng cho vết thương của Cố Hải. 

Phản ứng nhanh như cắt của Cố Hải làm A Châu khá bất ngờ, thấy Bạch Lạc Nhân từ hôn A Châu định tự vẫn để đe dọa mong Bạch Lạc Nhân đổi ý. Tình cảm cô dành cho Bạch Lạc Nhân không chỉ là yêu mà là sự ngưỡng mộ, sự tôn sùng. Cô chưa từng gặp một người nào vừa đẹp trai, hào hoa, tài giỏi và dịu dàng như thế. Hai năm sống cùng Bạch lạc Nhân là hai năm cô như được sống trong truyện cổ tích, cô tự cho mình là cô bé lọ lem gặp được chàng hoàng tử của đời mình. Bây giờ Bạch Lạc Nhân nói từ hôn khác gì đem cuộc sống của cô ném vào vực thẳm. Cái cô sợ không phải là sự chê bai dè bỉu của dân làng mà cái cô sợ nhất là không được gặp Bạch Lạc Nhân nữa. Vì vậy cô muốn hành hạ bản thân để cầu xin sự thay đổi trong ý định của Bạch Lạc Nhân.

A Sử giật lấy con dao từ tay A Châu ném xuống đất, người mẹ ôm lấy A Châu đang khóc nức nở vì hoảng loạn, người cha nhìn máu thấm từ áo Cố Hải ra mà lòng xót xa. 

Bạch Lạc Nhân thở không ra hơi chạy lại chỗ Cố Hải, cậu cuống cuồng không biết làm gì lúc này. Cố Hải nhìn vẻ mặt đang lo lắng của Bạch Lạc Nhân mà buồn cười. Ghé sát vào tai vợ Cố Hải thì thầm: "Nhân tử, không sao đâu."

Bạch Lạc Nhân không để ý đến lời Cố Hải nói, đẩy hắn ngồi xuống chiếc giường cỏ sau bức mành mỏng. mắt không rời chỗ vết máu đang rỉ ra.

A Sử lật đật bê vào cho Bạch Lạc Nhân một chậu nước nóng đã pha chút muốn để khử trùng, vẻ mặt tức giận lúc trước của A Sử đã bị loại bỏ hoàn toàn thay vào đó là bộ mặt lo lắng đến méo mó.

Bê chậu nước vào cậu cứ đứng tần ngần không chịu đi, Cố Hải phải nói trấn an: "A Sử, ra xem A Châu thế nào, để Bạch Lạc Nhân chăm sóc anh là được rồi."

A Sử đi ra, Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng gỡ áo Cố Hải kéo vai trái hắn ra kiểm tra viết thương. Cố Hải giữ tay vợ lại, cằm hất lên mắt nháy đầy ẩn ý: "Kệ cho máu chảy, không sao đâu."

Bạch Lạc Nhân chưa hiểu chuyện gì nhưng nhìn vết máu đẫm vai lại nghe giọng nói hết sức bình tĩnh của Cố Hải trong lòng xen lẫn đau xót và bực bội: "Cậu có nằm im đi không?"

Cố Hải đang nằm liền ngồi dậy ghé sát vào tai vợ: "Tự anh làm đấy."

Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên hỏi: "Là ý gì?"

Cố Hải vẻ mặt vẫn rất tươi, giọng trêu ghẹo: "Khổ nhục kế."

Bạch Lạc Nhân vẫn chưa hiểu chuyện gì, Cố Hải lại nằm xuống, mắt lim dim: "Bảo bối, lau vết thương cho anh đi."

Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng gỡ từng cúc áo, lòng thấp thỏm lo âu, máu vẫn từ vai Cố Hải rỉ ra, cậu nhìn chỗ vết máu chảy không rời mắt, Bạch Lạc Nhân đâu biết rằng có kẻ đang nhìn vẻ xót xa của cậu và đắc ý trong lòng.

Khi vết thương lộ ra, Bạch Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vết thương nhẹ, không quá dài cũng không quá sâu. Nhưng chừng ấy thôi cũng làm Bạch Lạc Nhân đau xót. Cậu lấy nước muối lau khử trùng vết thương. Bạch lạc Nhân vừa đụng vào Cố Hải đã rít lên thống khổ: "Aaa...đau quá."

Hải Nhân Ngoại TruyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ