Cả hai hầm hầm nhìn nhau, mặt ai cũng đỏ tía. Ngụy Châu đang cảm thấy có lỗi với Cảnh Du, cậu không lường trước được Hạ Phi lại nói ra thông tin đó trong bữa ăn này.Cảnh Du đưa tay đẩy Ngụy Châu ra phía sau, giọng nói đầy chua xót.
- Em giỏi lắm Ngụy Châu, nói là làm, làm không báo trước. Với em anh chẳng là gì cả, anh như một con rối trong mắt em. Em nói em từ bỏ là em từ bỏ, em nói em hẹn hò là em hẹn hò. Không một lời báo trước, với em anh là gì đây, tình cảm giữa chúng ta rốt cuộc là gì đây hả?
Ngụy Châu vẫn cắn chặt răng lại nhìn Cảnh Du, cậu kệ cho Cảnh Du nói mà không hề lên tiếng đáp lại. Cơn giận của Cảnh Du cộng với hơi men đã khiến cậu nói khá nhiều. Khi thấy Ngụy Châu vẫn im lặng đứng nhìn mình Cảnh Du gầm lên đầy tức giận.
- Em nói gì đi chứ, nói đi, chẳng phải ngày trước em lắm miệng lắm sao, bây giờ đổi tính rồi à? Anh sắp không còn nhận ra em nữa rồi.
Ngụy Châu vẫn đứng im, hình ảnh này của Ngụy Châu khiến Cảnh Du nhớ về cậu của năm mười ba tuổi. Lúc Ngụy Châu mới vào Cô nhi viện em ấy cũng như thế này, ai hỏi gì cũng không nói, chỉ cắn chặt môi đứng nhìn. Cảnh Du đau xót lại ôm lấy Ngụy Châu, giọng nhỏ nhẹ.
- Đừng tự làm khổ mình nữa, anh biết em không muốn như thế mà, anh biết em vẫn còn yêu anh mà, sao em cứ muốn hành hạ chính mình như thế chứ?
Ngụy Châu vẫn đứng im không nhúc nhích. Cảnh Du thở dài thả Ngụy Châu ra, đẩy vào vai cậu ấy.
- Được rồi, em về đi, anh đi ngủ.
Vừa nói Cảnh Du vừa lảo đảo quay vào trong, cậu định bước đi nhưng đi không vững. Thật ra cậu không say đến mức đó nhưng tâm trạng vô cùng tồi tệ đã khiến sức lực của Cảnh Du như bị rút cạn, nhìn cậu lúc này như người bị kiệt sức do bỏ đói lâu ngày.
Ngụy Châu vẫn đứng im ánh mắt vẫn dán lên người Cảnh Du. Khi Cảnh Du sắp ngã xuống sàn cậu chạy vội lại túm lấy cánh tay anh, mặt lộ vẻ đau xót. Cảnh Du đẩy Ngụy Châu ra, cố gắng đứng lên. Vừa bước được một bước cậu lại lảo đảo muốn khụy xuống.
Lúc này Ngụy Châu không thể đứng im được nữa, cậu bế vác Cảnh Du lên vai đi vào phòng ngủ ném thẳng xuống giường. Cảnh Du còn đang bị bất ngờ trước hành động này của Ngụy Châu thì Ngụy Châu không báo trước mà nhảy ngay ngồi lên bụng cậu, ánh mắt lạc đi, miệng hét lên.
- Anh nói đúng, em đang tự hành hạ bản thân mình đấy, em vẫn còn yêu anh đấy. Nhưng em là thằng hèn. Vậy thì sao, sao anh không khinh em đi, sao anh không hận em đi, anh cứ như thế này em đau lòng lắm anh biết không?
Cảnh Du nhìn thẳng vào mắt Ngụy Châu gào lên.
- Lí do gì để em làm thế, anh chưa đủ tốt với em sao, anh yêu em chưa đủ sao, tại sao em lại làm anh đau đến thế này.
Ngụy Châu cúi xuống túm lấy cổ áo Cảnh Du, mắt đỏ ngàu, miệng méo mó.
- Em làm thế là vì anh quá tốt, em tự thấy mình không xứng với tình cảm của anh, em thấy bản thân mình thật tồi tệ. Anh biết em đang ước gì không, em đang ước mình có thể chết quách đi, không suy nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại để không nhìn thấy gì nữa. Em rất khó chịu, em khó chịu lắm anh biết không!
BẠN ĐANG ĐỌC
Hải Nhân Ngoại Truyện
FanfictionCredit : Tôi Là Thương (Facebook) Lịch Update truyện : VÀO THỨ 2,4,6 VÀ CHỦ NHẬT HÀNG TUẦN