Chương 11: Gió Ôm Cành Liễu, Người Không Trở Về (5)

3.8K 165 6
                                    

Quán thịt nướng đông đúc, Thanh Hồn ăn tù tì mấy chục xâu, Lục Khuynh Tâm gian nan hỏi tin tức tiểu nhị, tiểu nhị thấy khách gọi nhiều món không dám phật lòng nói: "Có có, Giả công tử rất thích ăn món này ngày nào cũng cử người mua mang về. Dù sao cũng là phú hộ nổi tiếng nên ông chủ đã làm cho ông ấy một lồng hấp bằng gỗ khắc tên ông ấy bên trên, mỗi ngày đều có người mang đồ ăn đến."

"Vậy người ra lấy thịt nướng là ai?"

"Là quản gia của Giả phủ, tên Giả Đinh Hàm thì phải, sau khi Giả phủ xảy ra chuyện ông ta liền biến mất, nhiều người nói ông ta giết người đem hết gia sản đi giấu hết."

"Giàu như vậy giấu hết làm sao được. Trước đó đến nơi tài sản trong nhà vẫn còn nguyên không có dấu hiệu bị cạy phá."

Thanh Hồn vừa ăn vừa bổ sung: "Đó là lúc trước."

Tiểu nhị thần thần bí bí nói: "Hôm qua không phải đã bốc cháy rồi sao, thật là tiếc... công tử nói xem một nơi không ai ở giữa một trời đầy tuyết thế này sao tự dưng bốc cháy chứ? Còn không phải có người muốn hủy thi diệt tích xóa sạch dấu vết sao?"

Chuyện này lúc sáng hắn đã nhắn Thành Kính đi xem xét rồi: "Nếu muốn xóa dấu vết thì đã không đợi lâu như thế mới làm, chuyện hôm qua giống giết người diệt khẩu hơn."

"Cái này… tiểu nhân nghĩ hung thủ sợ Giả Lưu Hành sống lại." Tiểu nhị suy nghĩ cẩn thận tự mình thông suốt: "Đúng vậy, chính là sợ người chết kia về báo thù."

Hắn nghe thế trừng mắt: "Nhảm nhí, chưa chắc người đã chết… hung thủ sợ người về báo thù thì tìm người mà xử, phóng hỏa làm gì? Mạng người có phải cây cối đâu mà có thể làm sống lại."

"Cái này người không biết rồi, vị thần y Thanh Hồn đã đến đây rồi đấy."

Thanh Hồn đang uống trà nghe xong sặc nước liếc mắt sắc như dao. Lục Khuynh Tâm liếc y một cái thấy hơi buồn cười: "Ý ngươi là Thanh Hồn sẽ gọi Giả Lưu Hành sống lại khai ra hung thủ? Vậy nếu cả nạn nhân cũng không biết bản thân bị ai tập kích thì sao? Giả Lưu Hành võ công đầy người không thê thiếp ràng buộc, có người có thể giết chết người khi trong phủ đang yến tiệc đông người, lén rời đi không một chút dấu vết sao? Chỉ có thể là cả nạn nhân cũng không phản kháng một tí nào, không gây ra tiếng động."

Tiểu nhị khổ sở đổ mồ hôi: "Ta không phải người trong giang hồ sao mà biết mấy chuyện này chứ?"

Thanh Hồn thu lại vẻ sặc trà vừa rồi, quan tâm: "Lục công tử ăn đi chứ đừng có luôn miệng hỏi chuyện án mạng mãi chẳng vui vẻ gì cả. Đồ ăn ngon lắm tiếc là quán hơi nhỏ không thoải mái lắm."

Tiểu nhị nói: "Cũng có nhiều người phàn nàn chuyện này."

***

Lục Khuynh Tâm cõng Thanh Hồn đi dọc bờ sông: "Ngươi nghi ở tửu lâu đó có mật thất."

Y lười biếng đáp: "Có sao, ta đâu có nghĩ vậy."

"Ngươi không phải quán hơi nhỏ sao, nơi đó buôn may bán đắt lại không chịu sửa sang, không phải ai cũng như ngũ đệ thích giữ lại tửu lâu rách nát."

[ĐM] Ánh Trăng Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ NhượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ