Không so đo thì sẽ không có tổn thương. Trước đây Hàn Phi chỉ xem Cuộc sống hoàn hảo qua video quảng bá game, bây giờ sau khi hắn thật sự tới đây, ý chí sắt đá không thể bị hận ý bẻ gãy đã lộ ra một sự chua xót.
"Có thể được sống ở đây tất nhiên là sẽ hạnh phúc rồi."
Nhìn thế giới vô cùng chân thực trước mắt, Hàn Phi giang hai tay ra để mặc cho gió nhè nhẹ thổi, cảm giác này thật là thoải mái.
"Không cần lo lắng về sự đe dọa của cái chết, không có kẻ giết người và đủ loại lệ quỷ, có thể tự do tự tại làm bất cứ điều gì mình muốn, đây mới là cuộc sống."
Sau khi cảm khái xong, Hàn Phi quay đầu nhìn lại. Vô Thường đang tan ra ở dưới ánh mặt trời trong chớp mắt đã kéo hắn trở về hiện thực: "Anh không được nhìn thẳng vào mặt trời!" Cởi áo khoác ra, Hàn Phi lấy áo che trên đầu cho Vô Thường, một người một quỷ trốn dưới bóng cây.
"Anh ngồi ở đây trước, tôi thử đi liên lạc với một ít bạn bè." Hàn Phi mở chat box bên trong game ra, trong chat room từng không có một ai trước kia, hiện tại đã full hết, cảm xúc hoảng sợ tràn ngập chat room: "Làm sao bây giờ? Hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên gặp nhiều người như vậy, gửi ghi âm hay là tin nhắn? Thêm chút biểu tượng cảm xúc có phải sẽ gần gũi hơn một chút không?"
Chơi Cuộc sống hoàn hảo lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy nhiều người trò chuyện trực tiếp, chat room trước đây mỗi lần mở ra đều trống rỗng.
"Tìm được rồi." Hàn Phi nhớ ID game của Bạch Hiển và Kim Tuấn, cả mã số thân phận. Hắn liên lạc với hai người, để bọn họ chuẩn bị một số xe cộ đến đón.
Vài phút sau, Hàn Phi nhận được phản hồi nói rằng Bạch Hiển và Kim Tuấn không thể rời khỏi thành, hiện tại bọn họ đều đang bị mắc kẹt trong khu thành chủ, nếu cưỡng chế rời đi, trên người sẽ mọc ra hoa văn kỳ lạ, đau đớn không chịu nổi. Tuy nhiên, bọn họ đã liên hệ với NPC đặc biệt trong cư xá Hạnh Phúc, đối phương sẽ gửi vật tư và xe đến.
Hai người còn đặc biệt dặn dò Hàn Phi, một khi vào thành rất có thể sẽ không thể ra ngoài nữa, hi vọng hắn suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị đầy đủ rồi hãy đưa ra quyết định.
Biết rằng những người chơi không thể rời khỏi khu thành chủ, Hàn Phi quyết đoán thả hết tất cả những người hàng xóm ra, để mọi người có thể tận hưởng một chút thế giới tầng cạn.
Thế giới này đối với bọn họ mà nói thật ra không hề thân thiện. Ánh mặt trời sẽ làm tan chảy thân thể, sinh khí vạn vật sẽ tiêu hao âm khí trên người bọn họ, nhưng cho dù là như vậy, mọi người vẫn vô cùng vui vẻ. Ngay cả Lý Tai thường thích ác mồm ác miệng, bây giờ cũng vỗ vỗ bụng, ngắm nhìn biển hoa cùng em trai.
"Có cần để Tiểu Bát cũng ra ngoài xem những bông hoa thật sự không?" Hàn Phi hái một đóa hoa đưa cho Ngụy Hữu Phúc.
"Cô bé hình như hơi sợ hãi, không muốn ra ngoài." Ngụy Hữu Phúc để bông hoa vào túi áo: "Thế giới này rất đẹp nhưng cô bé chính là bị sát hại ở trong chính thế giới rất đẹp đó."
"Chúng ta có thể dần dần thích ứng." Hàn Phi ở cùng với những người hàng xóm, một lát sau, trên mặt đất chỗ bọn họ xuất hiện vết nứt. Hoa cỏ khô héo, âm khí quấn quanh, xung quanh đến tiếng của một con bọ kêu cũng không có.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Kết- Part5) Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi
SpiritualĐồng chí cảnh sát này, liệu các anh có tin không nếu tôi nói đây chỉ là một trò chơi theo thể loại chữa trị? Kết Rồi Mấy Tình Yêu Ơi!!!